Trương Tri Tự luôn chìm trong nỗi u sầu không rõ nguyên do. Người ngoài nhìn vào cho rằng hắn may mắn, nhưng hắn lại cảm thấy con đường phía trước mờ mịt, xung quanh trống trải, ngày đêm chịu đựng.

huynh trưởng nói hắn quá nhạy cảm, đã không thiếu ăn thiếu mặc còn đau khổ gì nữa; Tạ Lan Đình chỉ vỗ vai hắn, bảo nghe chút nhạc cho vui vẻ.

Chỉ có Trần Bảo Hương tinh tế cảm nhận cảm xúc của hắn, rồi như vô tình kể về chuyện của mình để an ủi hắn.

Khó khăn lắm mới đến nhân gian một chuyến, phải tìm điều gì đó khiến mình vui vẻ mới không uổng phí, đúng không?

Đại tiên, ngài thật là một người tốt, rất tốt.