Những lục sự như họ đều có gia đình ở Kinh, dù dũng cảm đến đâu cũng chỉ chen chúc ở giữa đám đông, vô thức tìm cách bảo toàn mạng sống. Còn Trần Bảo Hương, người trước đây họ xem thường vì cho là “con ông cháu cha, lại liều mình chiến đấu ở tuyến đầu, đao chém máu văng, liên tục hạ gục năm tên địch, kích thích sĩ khí vô cùng. Nàng thậm chí còn giương đao cứu lấy Triệu Lục Sự khi hắn chưa kịp phản ứng, dưới ánh mặt trời Thiên Ngưng Sơn, dây đỏ trên đầu nàng rực rỡ như lửa. “Có ta ở đây, mọi người nhất định sẽ sống sót trở về, nàng nói Tức thì lệ già của Triệu Lục Sự dâng tràn không kìm nổi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương