“Không có đâu, hắn nói bậy bạ đấy.” Trương Tri Tự quay đầu đi, trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn liếc nhìn nàng bằng ánh mắt tinh quái, bỗng nảy ra ý muốn dọa nàng một phen. “Cũng không hoàn toàn là nói bậy, mấy vị trưởng bối trong nhà quả thật không thích nàng. Họ nói nếu ta và nàng không rõ ràng, lần sau người bị ăn roi sẽ là nàng đấy.” Trần Bảo Hương quả nhiên bị dọa đến ngẩn ngơ, mặt mày thất sắc. Hắn hừ cười một tiếng, mặt nghiêm lại, liếc nhìn nàng: “Thế nào, Trần đại nhân, còn dám bám lấy ta nữa không?” Bầu không khí trong phòng khá thoải mái, ngay cả Ninh Túc bên cạnh nghe vậy cũng hiểu đây chỉ là lời bông đùa, lén nở một nụ cười nhẹ. Kết quả, người trước mặt lại dường như nghiêm túc nghe theo, suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên đứng dậy chắp tay thi lễ: “Nếu bọn họ đã nói như vậy, ta không muốn mất mạng, cũng không muốn làm khó ngài. Hai ta rõ ràng thì rõ ràng vậy. Trương đại nhân, cảm tạ ngài đã chăm sóc ta bao lâu nay, nhưng ta với ngài duyên mỏng, đành phải chia tay từ đây.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương