Niệm Nhân ra đời vào tháng ba mùa xuân. Khương Vu tràn đầy hân hoan trước sự xuất hiện của đứa trẻ này. Nàng có một trượng phu yêu thương mình, có một đứa con trai ngoan ngoãn, đáng yêu, giờ lại có thêm cô con gái mà nàng ngày đêm mong đợi, cuộc đời dường như không còn điều gì phải tiếc nuối. Tên của con gái là do nàng cất công lật từng trang sách, từng bài thơ, từng áng văn để tìm. Trong lúc nàng mải miết tìm kiếm, Sở Lăng ngồi bên cạnh, ban đầu chỉ im lặng nhìn, sau đó thấy tóc nàng xõa xuống hai bên má, hắn liền vươn tay vén tóc cho nàng. Nàng vẫn bận rộn suy nghĩ về tên cho con, không để ý đến hắn. Bàn tay của Sở Lăng từ từ đặt xuống eo nàng. Nơi ấy, sau khi sinh vẫn còn chút mềm mại. So với trước đây, cảm giác ấy có đôi chút khác biệt. Nhưng điều duy nhất không đổi chính là sự mê đắm của hắn dành cho nàng vẫn không hề suy giảm. Đó là một sự mê đắm không cách nào làm ngơ, nên giờ đây Sở Lăng cũng không ngần ngại bộc lộ tình cảm của mình. Đầu hắn tựa lên vai Khương Vu, mùi hương sữa thoang thoảng trên người nàng gợi nhắc hắn về đêm đầu tiên của họ, mùi hương ấy len lỏi trong hang núi khiến lòng hắn xao xuyến không yên. “Này, đừng lúc nào cũng dựa sát thế, Khương Vu không thể tập trung vì bị hắn quấy rối, nàng gạt tay hắn khỏi eo mình, “Đừng làm phiền ta, ta đang bận. Nói xong nàng quay lại nhìn hắn: “Gần đây chàng có vẻ rảnh rỗi nhỉ? “Ở bên nàng sao gọi là rảnh rỗi được chứ? Khương Vu bật cười, đẩy gương mặt hắn đang tiến lại gần ra. Không biết có chuyện gì mà trượng phu của nàng càng ngày càng trở nên ngọt ngào như thế. Nàng lật thêm vài trang sách, nhưng vẫn chưa tìm được cái tên ưng ý, có chút bực bội, liền gập mạnh quyển sách lại. Sở Lăng nhìn vẻ mặt trầm ngâm của nàng, trong mắt ánh lên nét cười, bàn tay vừa bị đẩy ra của hắn lại muốn chạm nhẹ vào đôi má bầu bĩnh của nàng. Ban đầu, hắn chỉ đắm mình trong niềm vui trên giường cùng nàng, nhưng có lẽ khi ấy hắn cũng không ngờ rằng giờ đây bất cứ sự tiếp xúc nào cũng có thể khiến hắn mê đắm. Hắn chẳng nỡ rời tay. “Hay là gọi con bé là Minh Châu đi. Lời của Khương Vu khiến Sở Lăng khựng lại một chút, nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh, không để nàng nhận ra điều gì khác lạ. “Tại sao lại là cái tên đó? hắn hỏi. Khương Vu trả lời đơn giản: “Vì con bé là viên minh châu trong lòng ta. Ta nghĩ, chỉ có cái tên này mới thể hiện được tình yêu của ta dành cho con. “Chỉ vậy thôi sao? Sở Lăng hỏi. Khương Vu thấy câu hỏi của hắn có chút lạ lẫm, ngoài lý do đó, nàng còn có thể nghĩ thêm điều gì khác? Nhìn vẻ mặt không hay biết gì của nàng, Sở Lăng hiểu ra rằng nàng đơn thuần chỉ yêu thích cái tên này, chứ không phải vì còn lưu giữ một ký ức nào khác. Xem ra dù là có mất trí nhớ hay không, suy nghĩ của con người cũng không khác nhau mấy. Hắn im lặng, khiến Khương Vu nghĩ rằng hắn không hài lòng, liền xoay người lại gần, lúc này cũng chẳng còn chút ngượng ngùng vừa rồi: “Chàng thấy thế nào? Nàng vòng tay qua cổ hắn. Hai gương mặt đối diện nhau, Sở Lăng hơi quay đi để tránh ánh mắt nàng. “Cần phải bàn thêm. Hắn đáp, giọng điệu có phần miễn cưỡng. Khương Vu dùng tay xoay mặt hắn lại: “Chúng ta cùng lý lẽ một chút nhé. Sở Lăng nghe nàng nhắc đến “lý lẽ, khẽ nhướn mày. “Cái tên Minh Châu chẳng phải có ý nghĩa rất tốt sao? Sở Lăng hé môi, chưa kịp lên tiếng đã bị nàng chặn lại bằng một nụ hôn. Cách “lý lẽ này khiến hắn vừa buồn cười vừa bất lực. Khương Vu hôn một cách vụng về, sau đó mới ngẩng đầu ra một chút. “Đến lượt ta nói. Tên trong gia phả của con gái là do phụ thân nàng đặt, tên gọi hàng ngày để ta đặt, chẳng phải là rất công bằng sao? Nói xong, nàng lại không để hắn nói gì, tiếp tục đặt lên môi hắn một nụ hôn. Khương Vu nghĩ, môi của hắn mềm mại như thế, nàng khẽ cắn nhẹ, cảm giác thật sự không tệ chút nào. Ánh mắt Sở Lăng trở nên u tối hơn nhiều, Khương Vu mải cắn đến mấy lần, mới nhận ra ánh mắt nguy hiểm của hắn. Thầm nghĩ không ổn, nàng định thoát ra, nhưng đã bị hắn giữ chặt trong lòng. Nàng cảm thấy không thoải mái, vô thức cựa quậy, liền nhận ra sự thay đổi trên người hắn. Nàng ngước lên nhìn hắn từ trong lòng, nở nụ cười ngây thơ: “Sao cơ thể chàng không có chút kiềm chế nào vậy. Vừa nói nàng vừa cố tình xoay nhẹ người, thích thú khi nghe thấy hơi thở của hắn trở nên nặng nề, nàng càng cười đắc ý, “Làm sao đây? Nó phản bội chàng rồi. Sở Lăng không chịu nổi nữa, kéo nàng lên hôn sâu. Dù bây giờ chưa thể tiến xa hơn, hắn biết nàng đang cố ý làm khó hắn. Nhưng vì là nàng, ngay cả những khổ sở nàng mang đến cũng đều ngọt ngào. Sau nụ hôn, Sở Lăng vuốt ve đôi môi bóng mượt vừa được hắn hôn của nàng. “Vậy thì gọi là Minh Châu đi. Chỉ cần nàng vui, hắn cũng sẽ theo ý nàng. Khương Vu dồn hết tình yêu thương cho Niệm Nhân, và cô bé cũng gần gũi với nàng nhất. Khác với Sở Diệp ít nói, Sở Niệm Nhân từ nhỏ đã ngọt ngào, vì vậy cả gia đình bên Phủ Quốc Công cũng rất yêu mến cô bé. Mỗi dịp lễ tết Khương Vu dẫn con sang thăm, Niệm Nhân đi đến đâu, tiếng cười rộn rã theo đến đó. “Niệm Nhân. Trong bữa ăn, có người hỏi cô bé: “Con thích ông nội hơn hay thích cha hơn? Đôi mắt to tròn của Niệm Nhân nhìn từ ông nội sang cha, nhưng rồi lại cười, không chút do dự mà nắm lấy tay mẹ, rúc vào: “Con thích mẹ nhất. Sắc mặt Quốc Công gia thoáng cứng lại, nhưng Sở Lăng thì đã quá quen: “Đã hỏi câu nào thì trả lời câu đó, để mẹ con ăn cơm, ngồi yên nào. Có mẹ ở bên, Niệm Nhân đâu sợ cha. Quả nhiên, Khương Vu đã bế cô bé lên lòng mình. Nàng nghĩ, con gái mình sinh ra, mình nuôi lớn, thương yêu con thì có gì không đúng? Nàng hài lòng ra mặt, về phần Quốc Công gia, quan hệ vốn dĩ cũng chỉ nhạt nhẽo, nên nàng chẳng bận tâm. “Niệm Nhân muốn ăn gì? Để mẹ đút con nhé. “Lớn rồi mà còn đòi đút. Sở Lăng nhíu mày không vui. Khương Vu chưa kịp nói gì thì Niệm Nhân đã lên tiếng trước: “Con là trẻ con, còn cha là người lớn mà cũng muốn mẹ đút, thật xấu hổ… Khương Vu vội ngăn không cho cô bé nói thêm, nhưng mọi người trong bàn đều đã nghe được, bật cười không thôi. Khương Vu để ý thấy, chỉ có Sở Thiền là nhìn nàng bằng ánh mắt khó tả. Nàng tự hiểu ánh mắt đó là không thích, nhưng nàng cũng chẳng để tâm, vì những người không hòa hợp, Sở Lăng đã rất chu toàn, gần như không để họ xuất hiện trước mặt nàng, nên ngoài trượng phu và con cái, nàng không bận lòng đến chuyện khác. Vì quá cưng chiều Niệm Nhân, đôi khi Sở Lăng cũng tỏ ra bất mãn, mà lên tiếng phản đối nàng. “Nàng không nên công bằng hơn một chút sao? Lời này khiến Khương Vu suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu đồng tình: “Chàng nói đúng. Khương Vu dừng lại một chút rồi bắt đầu suy nghĩ: “Dù nói là con trai thì phải dạy tính tự lập, nhưng Sở Diệp còn nhỏ, không thể bỏ mặc được. Vậy để ta qua xem thằng bé một chút. Vừa định rời đi, nàng liền bị Sở Lăng kéo lại. Sống chung nhiều năm, người đàn ông này trước mặt nàng ngày càng không giữ được vẻ nghiêm nghị. Ngay cả gương mặt uy nghi của hắn trước Khương Vu cũng chỉ như một con hổ giấy. “Ta nói công bằng là công bằng với ta cơ. Nương tử của hắn sau khi có hai đứa con, nhất là từ khi có Niệm Nhân, càng ngày càng lơ là hắn. Khương Vu chớp mắt, như không tin vào tai mình. Lặng đi một chút, nàng giơ tay lên: “Thấy không? Sở Lăng nhìn sang. “Đây là lòng bàn tay, Khương Vu xoay tay lại, “đây là mu bàn tay. Sở Lăng mím môi, lắng nghe nàng nói tiếp: “Đây là Sở Diệp, còn đây là Minh Châu. “Thế còn ta thì sao? “Ừm… Khương Vu kéo dài giọng, nghĩ ngợi một lúc, rồi xoay đi xoay lại bàn tay, cuối cùng chỉ vào móng tay của mình, “Chàng thấy không, chàng ở đây. Sở Lăng im lặng. Hóa ra lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, còn hắn chỉ là cái móng cứng, lại còn phải được cắt tỉa thường xuyên. “Dù nó không phải là thịt, Khương Vu như thể hiểu được suy nghĩ của hắn, “nhưng chỉ có nó là bảo vệ ta. Khi nàng nói điều này, đôi mắt sáng lấp lánh, trong mắt không che giấu sự ngưỡng mộ, như thể Sở Lăng là một chiếc áo giáp của cả gia đình. Sở Lăng không thể biết nàng nói để dỗ hắn hay là chân thành, nhưng quả nhiên người ta vẫn dễ xiêu lòng bởi lời ngọt ngào, lúc này trái tim hắn đã đi trước lý trí, đắm chìm trong ánh mắt ấy. Thực ra Khương Vu cũng nghĩ vậy thật. Khi Sở Lăng còn đang ngẩn ngơ, vẻ mặt dần dịu xuống, nàng cúi đầu, khẽ hôn lên móng tay mình. Nàng hôn lên móng tay, nhưng ánh mắt lại nhìn Sở Lăng. Từ ánh mắt ấy, Sở Lăng đọc được sự biết ơn, trân trọng, và ánh mắt ấy với đuôi mắt khẽ nhếch lên thật gợi cảm, khiến hắn không thể không đưa tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào nàng, Khương Vu đã nhanh chóng chạy biến. Khương Vu bật cười. Đôi khi nàng nghe người ngoài bảo trượng phu của nàng lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, lại còn vô tình, nàng thực thấy khó tin. Họ đang nói về Sở Lăng thật sao? Người có thể bị nàng dỗ ngọt đến ngốc nghếch như vậy? Người đàn ông này bên ngoài thì diễn như thể rất giỏi dọa người. Nàng chưa từng nghĩ Sở Lăng trước mặt nàng lại là một vỏ bọc giả tạo. Đến khi bóng dáng Khương Vu khuất khỏi tầm mắt, Sở Lăng mới cúi đầu, bắt chước nàng, giơ tay ra. Móng tay sao? Nhìn một lúc, hắn không kìm được mà bật cười. Đúng là hồ đồ thật, chỉ vì một cách ví von kỳ quặc mà thấy ngọt ngào. Năm Sở Niệm Nhân lên sáu, Quốc Công gia qua đời. Sở Lăng từ quan về quê ở Linh Đài để chịu tang cùng gia đình. Khương Vu rất thích nơi này, so với kinh thành phồn hoa, vùng đất yên tĩnh này mang lại cho nàng cảm giác an ổn. Nơi nổi tiếng nhất ở đây là chùa Ninh An, vì thế không lâu sau khi đến đây, Khương Vu đã ghé qua lễ Phật. Ngôi chùa nằm lưng chừng núi, để tỏ lòng thành, nàng quyết định leo từng bước lên đó. Còn Sở Lăng đi cùng nàng lên núi nhưng lại không cầu nguyện. “Chàng không cầu nguyện sao? Đã lên đến đây rồi. Khi bước ra khỏi chùa, Khương Vu vẫn không chắc chắn nên hỏi lại hắn. Ánh mắt Sở Lăng chỉ lướt qua tượng Phật uy nghi: “Không thể dùng suy nghĩ ‘đã đến thì phải cầu’ mà lễ Phật được, nếu không có lòng tin, thì không cầu còn hơn. “Chàng không có gì muốn cầu sao? Khương Vu hỏi xong, liền thấy nụ cười thoáng qua của trượng phu. “Có chứ, hắn đáp, “chỉ là những gì ta muốn cầu, nàng đều đã cầu rồi. Khương Vu nghĩ ngợi, thấy đúng là như vậy, dù để Sở Lăng cầu thì cũng chỉ là mong cầu bình an thuận lợi cho cả nhà. Chỉ là nàng không thấy được thoáng bâng khuâng trong ánh mắt của hắn. Không muốn cầu điều gì sao? Làm sao có thể chứ? Hắn nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, người hoàn toàn không hay biết. Hắn khao khát nàng đến nỗi trái tim nhức nhối, khao khát đến nỗi dù nàng đã ở bên cạnh hắn, hắn vẫn chưa cảm thấy đủ. Nỗi khát khao này, có cầu Phật hay cầu Thần cũng đều vô ích. Sở Lăng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Khương Vu, hắn chỉ có thể cầu xin ở người này, cầu mong nàng dù sau này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời xa hắn. Hắn sẽ thế nào nếu mất nàng đây? Hắn không dám tưởng tượng.