Sở Lăng hoàn toàn dọn đến ở trong biệt viện, trước đây còn về phủ Quốc công, nhưng giờ thì dường như đã tách biệt hẳn, cứ như đã tự mình lập phủ riêng. Đến cả lão Quốc công gia cũng khó mà gặp mặt được.

Khi hắn về phủ, thỉnh thoảng có thể thấy Khương Vu ra cửa đón chào.

Đó là khi nàng vui vẻ.

Hôm nay trở về, không thấy bóng dáng nàng đứng ở cửa, trong lòng Sở Lăng bất giác trào lên chút thất vọng.

Có chờ mong, có thất vọng.

Hắn có chút ngạc nhiên trước những cảm xúc xa lạ này.

“Phu nhân đâu?

“Ở ngoài vườn ạ! Gia nhân bẩm báo, “Hôm nay phu nhân mua một lô cây đào giống, nói muốn trồng xuống.

Sở Lăng đi vào, quả nhiên thấy trong sân đã chuẩn bị sẵn đất. Khương Vu đứng chỉ đạo gia nhân từ xa.

Thời tiết còn lạnh, cổ nàng quàng chiếc khăn lông ấm áp, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn bị gió thổi ửng hồng.

Đôi mắt lấp lánh nụ cười, tràn đầy sức sống, khiến hắn như nhìn lại dáng vẻ rực rỡ của nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, để rồi không thể nào quên.

Nếu có thể mãi như vậy, cũng không tệ. Ý nghĩ này nảy lên trong lòng Sở Lăng, không phải thoáng qua mà bỗng nhiên cắm rễ sâu, không thể xua đi.

Là một người sống động như vậy, Khương Vu nhanh chóng nhìn thấy hắn.

“Sở Lăng!

Nàng vẫy tay gọi hắn.

Trong ký ức của Khương Vu, cách nàng đối xử với Sở Lăng tiếp nối cách nàng từng cư xử với Lương Khiêm.

Chỉ khi làm nũng hoặc vui vẻ, nàng mới gọi hắn là “phu quân, còn phần lớn thời gian vẫn gọi đầy đủ cả tên cả họ. Quy tắc trên dưới? Hình như điều đó chưa từng tồn tại trong đầu nàng.

Sở Lăng cũng không bận tâm.

So với việc gọi mình là “đại nhân một cách lạnh lùng, hắn rõ ràng thích nghe nàng gọi như vậy hơn.

Khương Vu phát hiện dạo này phu quân mình hay thẫn thờ, và hình như không thích cười như trước nữa.

Điều này cũng bình thường thôi, làm quan lâu tất phải có chút uy nghiêm. Trong đầu nàng tự động hợp lý hóa sự thay đổi này, và với nàng, Sở Lăng của trước kia hay bây giờ đều dịu dàng như vậy cả.

Nàng tiến lại gần, hắn như bừng tỉnh, liền nắm lấy tay nàng.

Cảm giác lạnh lẽo từ tay nàng khiến hắn khẽ nhíu mày: “Sao lại lạnh thế này? Việc trồng cây cứ để gia nhân làm là được.

Khương Vu tròn mắt, hắn lập tức cảm nhận được nét không vui của nàng.

“Ta đã chờ chàng về mà, quả nhiên, nàng cắn cắn môi, không trực tiếp trách móc mà hỏi lại, “chàng muốn để gia nhân làm sao?

Sở Lăng lập tức đưa ra đáp án đúng: “Ta về rồi, tất nhiên sẽ làm cùng nàng. Hắn từng đến phủ Lương gia, biết rằng họ không có nhiều gia nhân, rất nhiều việc hai người tự mình làm.

Vậy nên trong trí nhớ nàng, đây nên là công việc vợ chồng cùng nhau hoàn thành.

Khương Vu thở phào nhẹ nhõm, phu quân của nàng quả nhiên không vì chức cao quyền trọng mà thay đổi, điều này khiến nàng mỉm cười trở lại, đẩy hắn vào phòng: “Vậy chàng mau thay đồ đi, ta đợi ở đây.

Gia nhân xung quanh nhìn nhau, nhưng ai nấy đều cúi đầu, không dám hỏi thêm. Có người không kìm được sự tò mò, len lén nhìn, thấy chủ tử mình quả nhiên quay vào phòng thay đồ.

Sau khi thay đồ xong, Sở Lăng thật sự ra ngoài trồng đào giống cùng Khương Vu.

Người tập võ, tuy chưa từng làm việc nặng, nhưng trồng cây thì vẫn có sức. Chỉ là hắn không phải Lương Khiêm, chưa từng trồng cây, nên trong mắt Khương Vu có phần vụng về.

Khương Vu bảo hắn tưới nước, hắn ngồi xổm xuống, múc một gáo nước từ thùng gỗ đổ lên cây. Đang định đứng lên, đầu hắn bị nàng vỗ nhẹ.

“Ôi trời, vụng về quá. Vừa trồng xuống phải tưới cho thấm nước chứ.

Khương Vu nghi ngờ hắn không tập trung.

Sở Lăng bị vỗ đầu thì khựng lại, rồi ngước mắt lên.

Hắn ngồi trên đất, dù trông như Khương Vu có vị thế cao hơn, nhưng khí chất của hắn chẳng bao giờ khiến ai có cảm giác như vậy.

“Chưa ai từng vỗ đầu ta cả, giọng hắn trầm thấp.

Không biết có phải do nhầm lẫn hay không, mà hình như còn mang chút ấm ức. Nhưng chưa kịp để nàng nhíu mày, hắn lại nói tiếp: “Nhưng thôi… nàng là ngoại lệ.

Ồ, nàng lại là ngoại lệ sao? Được lắm, giọng điệu kiểu như ban phát này là sao đây?

Khương Vu nhớ lại, phu quân dịu dàng của nàng từ bao giờ đã trở nên biết dọa người đến thế?

Dù vậy, hắn chẳng dọa được nàng.

Thế là nàng lại vươn tay, vỗ nhẹ lên đầu hắn lần nữa.

Sở Lăng hơi cứng người, hắn nhìn lại, chỉ thấy Khương Vu cười hồn nhiên.

“Thật trùng hợp, ta chẳng bao giờ vỗ đầu ai cả, nhưng… chàng là ngoại lệ.

“Ngoại lệ là Sở Lăng bị chặn họng, nhưng không biết sao, thấy đôi mắt tinh nghịch ấy, hắn không chỉ không tức giận mà còn bất giác mỉm cười.

Khương Vu bắt gặp nụ cười trên môi hắn, nàng lại nghi ngờ hắn đang cố ý chọc giận mình, bèn phạt hắn trồng thêm hai cây nữa.

Sở Lăng dần dần thấu hiểu tính cách của nàng.

Khi nàng tức giận, phần nhiều là hờn dỗi, tùy vào mức độ nghiêm trọng mà quyết định thời gian giận dỗi. Trừ lần chuyện phòng the không như ý khiến nàng khó chịu mấy ngày, còn lại đều tan biến rất nhanh.

Hắn biết rằng Lương Khiêm rất yêu nàng.

Nhưng dù vậy, trong mối quan hệ của họ, cán cân cũng không hẳn nghiêng về một phía.

Nàng cũng từng dùng cả trái tim để chăm chút cho mối tình đó.

Không phải với ưu thế cao sang, cũng không phải là sự hạ mình chiều chuộng.

Thật đúng là một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ, có phải không? Nhưng trong lòng Sở Lăng chẳng hề gợn chút áy náy, giờ đây tất cả những điều đó, đều đã là của hắn.

“Phu quân.

Giọng gọi ấy của Khương Vu khiến tim Sở Lăng khẽ rung lên. Với ngữ điệu kéo dài thế này, đa phần là không có chuyện gì hay ho.

Hắn nhìn qua, thấy Khương Vu không biết đã ngồi xổm xuống cạnh mình từ lúc nào, chống tay lên má, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Kỳ lạ thật đó. Nàng trông có vẻ hoang mang. “Chàng vẫn thường gọi thiếp là gì ấy nhỉ?

Sở Lăng ngẩn ra một chút, ánh mắt trầm xuống, rồi mới đáp: “Khương Vu.

Khương Vu cau mày, môi hơi bĩu lên.

Thật ra, nghe có vẻ khách sáo nhưng cũng không hẳn là vậy, hơn nữa nàng cũng thường gọi hắn như thế, nhưng từ trước đến giờ hắn hiếm khi gọi nàng như vậy.

Sở Lăng thật sự biết mình nên gọi thế nào.

Từ lúc gặp nhau, ban đầu hắn gọi nàng là “Lương phu nhân, sau lại không ưa cái chữ “Lương đó nên bỏ đi, rồi đến sau cùng, chỉ còn lại “Khương Vu.

Hình như hắn thật sự chưa bao giờ gọi nàng bằng cách nào thân mật hơn.

Khương Vu vẫn đang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy mong đợi, khiến Sở Lăng bất giác không muốn biến ánh mắt ấy thành thất vọng.

Nhưng hai từ “nương tử như có gì đó nóng bỏng hoặc kéo căng tim hắn, khiến hắn không thể dễ dàng thốt ra.

Dường như hắn hiểu rõ, đây không phải hai từ có thể nói ra một cách tùy tiện.

Khương Vu thắc mắc, đã hai năm rồi, sao mà vẫn ngại ngùng khi gọi vậy được chứ? Đang định tức giận đứng dậy nói thôi đi, thì đột nhiên bị Sở Lăng nắm lấy tay.

“Nương tử, hắn gọi.

Giọng trầm khàn, ánh mắt rực lửa, khiến cái lạnh quanh hắn dường như đều tan biến.

Rõ ràng hắn vẫn thường gọi thế mà, nhưng không hiểu sao, khi Khương Vu đối diện với ánh mắt ấy của hắn, trái tim nàng bỗng loạn nhịp, đập nhanh hơn vài phần.

Nàng không biết rằng đối phương cũng có cùng cảm giác như vậy.

Khi hai từ “nương tử thốt ra, có gì đó trở nên rõ ràng trong tâm trí hắn.

Hắn nghe rõ tiếng tim mình, cảm giác trong đó chẳng hề phản kháng, mà còn là thích thú.

Sở Lăng chưa bao giờ là người tự làm khổ bản thân.

Không những không ép mình kết hôn với một người phụ nữ không có hứng thú vì quyền thế, hắn cũng không chịu ủy khuất mà làm trái ý mình.

Dù sao, giờ nàng vốn đã là thê tử của hắn, phải không?

Một khi đã quyết định như vậy, mọi thứ trở nên thật tự nhiên.

“Nương tử, hắn lại gọi, lần này, trong giọng nói còn pha chút ý cười nhẹ nhàng. “Nàng thích nghe gọi thế này sao? Hắn dừng lại suy nghĩ, rồi hỏi thêm, “Hay là… A Vu?

Khương Vu không hiểu sao, gương mặt đã lạnh cóng của nàng lúc này lại cảm thấy nóng lên, đỏ ửng cả tai.

Thôi nào, mặt nàng vốn dĩ đã đỏ rồi, không phải vì ngượng đâu.

Thấy nàng cúi đầu lén nhìn xung quanh, Sở Lăng cứ ngỡ là nàng ngượng đến mức không thốt nên lời, nhưng chưa đầy một lúc sau, nàng lại ngẩng lên: “Sao tự nhiên lại cảm thấy, nàng cười, ánh mắt sáng long lanh, “chàng gọi nghe hay thế?

Ngực Sở Lăng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Với Khương Vu, họ trước đây là vợ chồng, và giờ vẫn là vợ chồng.

Với Sở Lăng, sự thay đổi trong nhận thức về mối quan hệ này đã đem đến cho hắn trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.

Khương Vu cảm thấy hôm nay Sở Lăng có vẻ kỳ lạ khi ở trên giường. Ừm thì, dù hắn vẫn chăm sóc nàng rất tận tâm, nhưng thật buồn cười là hắn đột nhiên dừng lại đúng lúc nàng đang chìm đắm nhất và hỏi.

“Là ta hiện tại khiến nàng thoải mái hơn, hay là người trước kia?

Khương Vu vốn đang mơ màng liền bừng tỉnh, lập tức đạp hắn một cái: “Đầu óc chàng có vấn đề à?

Sở Lăng cũng cảm thấy đầu óc mình có vấn đề thật, lại còn đi hỏi câu hỏi như thế, hắn khẽ thở ra, bỏ qua chuyện này.

Tôn Kha một lần nữa được triệu đến gặp Sở Lăng.

Kể từ khi cơn độc trong cơ thể Khương Vu ổn định, không còn xảy ra tình trạng rối loạn ký ức, hắn đã lâu không gặp Sở Lăng.

“Đại nhân.

Hắn hành lễ với người đàn ông đứng bên cửa sổ.

Sở Lăng vẫn giữ vẻ lãnh đạm lạnh lùng như lần đầu Tôn Kha gặp, nhưng với đôi mắt tinh tường, hắn nhận ra chút hơi ấm của một con người trên gương mặt tưởng như không có chút tình cảm ấy.

Sở Lăng quay người lại, Tôn Kha vội vàng cúi đầu.

“Trước đây ngươi nói, nếu cần, có thể lấy cổ trùng trong người nàng ra bất cứ lúc nào, giọng Sở Lăng vang lên.

“Đúng vậy.

Đối diện là một khoảng lặng, rồi hắn lại hỏi: “Nếu ta không muốn lấy ra, thì cổ trùng ấy có thể tồn tại trong bao lâu?

“Đại nhân muốn bao lâu, thì nó sẽ ở bấy lâu, Tôn Kha đáp, rồi lại nhớ ra điều gì đó, “tuy nhiên… không có gì là tuyệt đối. Ký ức vốn rất phức tạp. Nếu phu nhân bị kích thích, hồi tưởng lại quá khứ, hoặc xảy ra rối loạn ký ức như trước đây, đều có khả năng xảy ra.

Sở Lăng lại hỏi có ảnh hưởng đến cơ thể không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, hắn mới yên tâm và cho lui.

Nếu nàng nhớ lại, cũng không sao, hắn nghĩ. Đến lúc đó lại hạ một lần nữa là được.

Hoặc cũng có thể, lúc ấy bản thân hắn đã không còn thích người này nhiều đến vậy nữa.

Ban đầu kế hoạch của hắn là để Khương Vu sống với thân phận hiện tại cho đến khi hắn chán nàng.

Nhưng thực tế bây giờ, không những hắn chưa chán, mà còn động lòng muốn giữ nàng bên mình cả đời.

Như thế này, những toan tính trước đây chưa chuẩn bị đầy đủ, giờ lại phải cân nhắc thêm.

Tuy nhiên, Sở Lăng không ngờ rằng thời gian để chuẩn bị lại không còn nhiều. Hôm đó khi về phủ, hắn thấy Khương Vu đang chuẩn bị lễ vật.

“Đây là định gửi cho ai vậy?

Hiện giờ, Khương Vu không còn giao du với ai nữa.

“Gửi cho mẫu thân chứ còn ai, Khương Vu nhanh chóng trả lời.

“Mẫu thân? Sở Lăng hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Thấy hắn ngạc nhiên, Khương Vu còn ngạc nhiên hơn. “Chàng không biết sao? Hôm nay có người từ phủ Quốc công đến nói mẫu thân bệnh rồi. Chẳng lẽ ta không nên chuẩn bị chút gì sao?