Hai cỗ xe ngựa lần lượt dừng lại trước phủ. Suốt quãng đường, Khương Vu không nói thêm lời nào với Lương Khiêm, dù nàng có thể cảm nhận được những lần chàng muốn mở miệng rồi lại thôi, cùng sự dè dặt của chàng. Dù lòng có tràn ngập nỗi day dứt và xót xa, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để chàng rời đi. Nàng có một linh cảm mạnh mẽ rằng Sở Lăng lúc này nguy hiểm hơn nhiều so với một tháng trước. Khi xuống xe ngựa, thấy Lương Khiêm đưa tay ra đón, Khương Vu thoáng nhìn thấy Sở Lăng đang tiến đến gần. nàng lập tức quay mặt đi, cố gắng giữ giọng cứng rắn, lạnh lùng: “Ta tự lo được. Lương Khiêm ngẩn người, ánh mắt chàng thoáng chút tổn thương, nhưng không miễn cưỡng, chỉ lặng lẽ lui lại vài bước. Sức khỏe vốn đã suy kiệt, nay lại gặp cú sốc khi thấy Lương Khiêm, Khương Vu càng thêm lơ đễnh. Lúc bước xuống xe, nàng không vững bước, thân người ngã sang một bên. “Cẩn thận!” Lương Khiêm, vẫn chú ý đến nàng, vội lao tới đỡ lấy, hỏi với vẻ lo lắng: “A Vu, nàng có sao không? Có bị thương không? Phía sau, bàn tay của Sở Lăng dừng giữa chừng rồi từ từ thu lại. Hắn nhìn Lương Khiêm đặt tay lên eo Khương Vu, ánh mắt tối sầm lại, càng lúc càng sâu thẳm. Dù biết hai người kia mới là phu thê chính danh, nhưng ý nghĩ rằng “nàng ấy là của mình vẫn điên cuồng gào thét trong đầu Sở Lăng. May mắn là trước khi tâm tối phủ kín trái tim, hắn thấy Khương Vu đẩy Lương Khiêm ra. Dù có nhiều điều muốn nói với Khương Vu, lúc này, đứng trước Sở Lăng, Lương Khiêm chỉ có thể nhẫn nhịn mà nói vài câu xã giao. “Sở đại nhân, xin lỗi vì đã làm phiền.” “Sao ngài khách sáo vậy, Lương đại nhân.” Tại bàn tiệc, Khương Vu ngồi cạnh Lương Khiêm. Nàng cúi đầu suốt buổi, cố giữ khoảng cách với Lương Khiêm để không làm Sở Lăng phật lòng, nhưng cũng không dám nhìn Sở Lăng để tránh khiến Lương Khiêm nghi ngờ. Dù cảm nhận được ánh mắt hắn nhiều lần dừng trên mình, nàng cũng không dám ngẩng lên. Trên bàn chỉ có vài câu đối đáp giữa Sở Lăng và Lương Khiêm, nhưng phần lớn thời gian đều chìm trong sự im lặng, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng. Bất chợt, một miếng cá xuất hiện trong bát của Khương Vu. nàng nhìn qua, thấy đó là Lương Khiêm gắp cho mình. “Đừng chỉ ăn cơm không như thế. Khương Vu giật mình, không dám nhìn sắc mặt Sở Lăng, chỉ ậm ừ trả lời qua loa: “Ta biết rồi, chàng cứ ăn của chàng đi, đừng bận tâm đến ta. Lương Khiêm ngừng tay, nhưng chẳng mấy chốc lại hỏi: “Để ta múc cho nàng bát canh nhé? Biết đang ở nhà người khác, chàng cũng cẩn thận, ghé sát và nói nhỏ vào tai nàng, không biết rằng hành động ấy trong mắt một người khác lại gai mắt đến nhường nào. Khương Vu định từ chối thì bất chợt nghe một tiếng “choang vang lên từ phía trên, khiến cả hai quay đầu nhìn. “Xin lỗi, Sở Lăng bình thản giải thích, gương mặt không lộ cảm xúc, “ta lỡ tay. Trên sàn là mảnh vỡ của chiếc chén sứ vừa bị rơi, người hầu bên cạnh đã nhanh chóng thay chén mới cho hắn. Lần đầu tiên kể từ khi về phủ, Khương Vu chạm phải ánh mắt Sở Lăng. Trong mắt hắn có một sự kiềm chế khó lường. Dù Khương Vu không tin rằng hắn thực sự yêu mình, nhưng thứ ham muốn chiếm hữu của kẻ đứng đầu quyền lực ấy khiến nàng có thể hình dung được. Nàng vội vàng rời mắt đi. Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí nặng nề, không ai chú tâm ăn uống. Cuối bữa, dường như Lương Khiêm đã nhẫn nhịn đủ lâu, nên khó khăn lắm mới mở lời với Sở Lăng: “Sở đại nhân, hạ quan đã xa cách phu nhân nhiều tháng, có đôi lời muốn trò chuyện. Mong đại nhân cho phép ta xin phép rời tiệc. Sở Lăng đưa ánh mắt quét qua cả hai, rồi dừng lại trên Khương Vu. Ngay từ đầu bữa ăn, nàng chưa từng nhìn về phía hắn. Tâm trạng hắn lúc này giống như có một chiếc móng vuốt cứ cào xé trong lòng, khiến hắn dần trở nên bất an và bực bội. “Lương đại nhân nói đúng,“ hắn cố kiềm chế cơn giận, tỏ ra khoan dung, “vì hai người là vợ chồng, nên có lẽ cũng không cần phải sắp xếp phòng khách. Sắc mặt Khương Vu lập tức tái nhợt, nàng ngước lên và quả nhiên bắt gặp ánh nhìn đầy ẩn ý của Sở Lăng. Nàng không thể để Lương Khiêm ngủ ở căn phòng đó được. Lương Khiêm cũng nhìn nàng. Chàng nhớ đến lá thư từ hôn, dù không dám đề cập, cố gắng coi như chưa có gì xảy ra, nhưng sự xa cách rõ ràng của Khương Vu làm chàng không thể làm ngơ. “Xin phiền Sở đại nhân sắp xếp cho tôi một phòng riêng. Cuối cùng, Lương Khiêm nhượng bộ, không nỡ thấy Khương Vu phải khó xử. May mắn là Sở Lăng không hỏi thêm, chỉ dặn người hầu chuẩn bị phòng cho chàng. Dù đã tách phòng, Khương Vu vẫn quyết định nói chuyện riêng với Lương Khiêm. “Phụ thân ta liên lụy đến tranh chấp phe phái trong triều. Hoàng đế rất ghét chuyện kết bè kết phái, vụ án này lại do người đích thân theo dõi, không có cơ hội lật lại đâu. Lương Khiêm để ý thấy, khi nhắc đến chuyện này, Khương Vu không buồn bã như chàng nghĩ mà lại rất bình tĩnh. “Chàng không cần phải bận tâm, cứ quay về đi. Lương Khiêm cứng đờ mặt: “A Vu, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ta có thể để nàng một mình đối mặt? Chúng ta sẽ cùng nhau… “Lương Khiêm, Khương Vu ngắt lời, “Minh Châu vẫn đang ở nhà, còn chàng lại tự ý bỏ chức. Nếu sau này bị truy cứu trách nhiệm, Minh Châu sẽ thế nào? Lương Khiêm bị nàng nói đến nghẹn lời: “Ta… “Tình hình ở kinh thành chàng không hiểu rõ, ở lại có ích gì? Khương Vu dịu giọng, kéo tay chàng, gần như cầu khẩn, “Chàng hãy về đi. Lương Khiêm bị nàng nắm tay, lặng yên một lúc lâu. Chàng không trả lời câu hỏi của Khương Vu mà nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng. “Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Khương Vu tránh ánh mắt chàng: “Chỉ là… vô ý bị xước thôi. Có lẽ Lương Khiêm không phải người quá thông minh, nhưng chàng hiểu nàng, nên dễ dàng nhận ra nàng đang nói dối. Dù vậy, thấy nàng không muốn giải thích, chàng không truy hỏi. “Để ta xem được không? Gió chiều từ đình thổi qua, mang đến mùi hương của Lương Khiêm, một thứ mùi quen thuộc luôn khiến Khương Vu an lòng. Biết Sở Lăng không có ở đây, cuối cùng nàng cũng gật đầu, im lặng đồng ý. Lương Khiêm từ từ tháo miếng băng trên mặt Khương Vu. Vết thương đã liền nhưng để lại một vết sẹo dài, đủ để hình dung ra nó từng kinh khủng đến thế nào. Nàng cảm nhận ngón tay lành lạnh của chàng chạm nhẹ lên vết sẹo, cẩn thận như thể nàng dễ vỡ. Họ ngồi bên nhau trên ghế gỗ ở đình. Lương Khiêm bất ngờ xoay người lại, nhìn khuôn mặt chàng đến gần, Khương Vu ngẩn người. Đôi môi của chàng nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên mặt nàng. Chạm rất khẽ rồi vội vàng rời đi. “A Vu, giọng nói của chàng như tiếng thở dài, “Ta biết ta vô dụng. Khi nàng đau khổ, phải chịu ấm ức, ta lại không ở cạnh để an ủi nàng. Khi nhà nàng gặp đại họa, ta cũng chẳng giúp được gì. Nỗi đắng cay trong lời nói của chàng dường như thấm sâu vào lòng nàng. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của chàng vì đau lòng, Khương Vu cũng thấy mũi cay xè, muốn khóc. “Nhưng cho dù không làm được gì, chỉ cần ở bên nàng, để nàng biết mình không cô độc, là đủ rồi. A Vu, ta không thể bỏ lại nàng lúc này. Khương Vu biết chàng rất bướng bỉnh. Tất cả những lý do mà nàng chuẩn bị, đứng trước khuôn mặt người đàn ông mà nàng yêu thương, lại không thốt ra được. nàng hiểu không nói ra sự thật là tàn nhẫn với chàng, nhưng nói ra thì càng tàn nhẫn hơn. “Chàng hãy đi đi, để ta một mình yên tĩnh một lúc. Khương Vu đẩy chàng rời khỏi, rồi ngồi đó một mình cho đến khi trời khuya tĩnh lặng, nàng mới trở về phòng. Trong phòng không có đèn, từ bên ngoài nhìn vào tối đen như mực, giống như cuộc đời của nàng vậy, Khương Vu nghĩ. Căn phòng này, mọi thứ liên quan đến Sở Lăng, khiến nàng ghê tởm đến tận cùng. Vừa mở cửa ra, một bàn tay bất ngờ từ bên trong vươn ra, kéo nàng vào trong và ép mạnh vào cánh cửa vừa đóng sầm lại. “Cũng biết đường quay về đấy. Giọng Sở Lăng trong bóng tối mang theo vẻ cười lạnh. “Ta tưởng rằng phu thê các ngươi tái hợp rồi thì sẽ chẳng còn muốn rời nhau nữa. Lời nói thấm đẫm ghen tuông vừa thốt ra làm chính Sở Lăng ngẩn người, nhưng may mắn là bóng tối đã che giấu biểu cảm của hắn. Khương Vu hoàn toàn không có tâm trí để để ý lời của hắn; tất cả những gì nàng cảm thấy là sự phẫn nộ với Sở Lăng. Rõ ràng nàng đã van xin hắn không để Lương Khiêm vào kinh thành, vậy mà tại sao chàng vẫn đến? Những lời trách cứ còn chưa kịp nói ra, thì Sở Lăng bỗng như điên cuồng, thô bạo giật miếng băng gạc khỏi mặt nàng. Thực ra, vết thương đó đã gần lành, nhưng Khương Vu cố ý để lại băng gạc che phủ mỗi ngày. Đôi môi của Sở Lăng chạm vào vết thương. Không giống với nụ hôn dịu dàng đầy trân trọng của Lương Khiêm, nụ hôn của Sở Lăng mang sự điên cuồng, như một con thú dữ cắn xé và hút máu từ làn da ấy. Hành động này khác hẳn với sự bình tĩnh thường ngày của hắn. Chính Sở Lăng cũng nhận ra điều đó. Một thứ gì đó trong hắn đã mất kiểm soát. Khi chứng kiến Khương Vu thân mật bên Lương Khiêm, hình ảnh đôi môi của Lương Khiêm chạm vào khuôn mặt nàng khiến cảm giác mất kiểm soát trỗi dậy mãnh liệt. Dường như hắn không thể chịu đựng nổi khi thấy nàng bị người khác chạm vào. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác sốt ruột đến vậy. “Ta không có thói quen chia sẻ một người phụ nữ với kẻ khác, Sở Lăng vừa cọ xát chỗ mà môi Lương Khiêm đã chạm đến, như muốn xoá bỏ hình ảnh thân mật đó khỏi đầu, “đừng để hắn chạm vào nàng nữa. Khương Vu nhận ra trong lời nói đó chứa đựng sát khí, nhưng không phải nhắm vào nàng mà nhắm vào Lương Khiêm. Dù nàng rất muốn hỏi hắn lấy tư cách gì để nói điều này, cuối cùng nàng chỉ có thể nén giận, lí nhí đáp một tiếng “Vâng. Sự ngoan ngoãn và thuận phục của nàng đã làm nguôi phần nào cơn tức giận của Sở Lăng. Nhưng trong đầu vẫn vang lên một giọng nói rằng, chừng đó vẫn chưa đủ. Hắn thuận theo bản năng, cúi xuống chiếm đoạt đôi môi của nàng, muốn cướp đoạt nhiều hơn, như thể muốn chứng minh rằng, cho dù Lương Khiêm có danh chính ngôn thuận đến đâu, thì nàng vẫn là của hắn. Nhưng lần này, khác với vẻ ngoan ngoãn vừa nãy, nàng phản kháng, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Khương Vu ra sức đẩy hắn ra. Việc này nghĩa là gì? Lương Khiêm ở ngay gần đây, còn nàng lại phải làm những chuyện như thế này với Sở Lăng ư? Thế là nghĩa gì chứ? Không thể đẩy hắn ra, Khương Vu liền cắn mạnh vào môi hắn. Nhưng thứ khiến Sở Lăng buông tay không phải là cơn đau, mà là vị mằn mặn của nước mắt hoà lẫn trong máu, thấm vào miệng. Khi hắn buông nàng ra, người phụ nữ đã khóc nức nở. Nàng ôm chặt ngực mình, giọng run rẩy van xin: “Ít nhất khi Lương Khiêm còn ở đây, xin ngươi… đừng làm những chuyện như thế này. Rõ ràng khi cắn hắn nàng mạnh mẽ và quyết liệt, nhưng giờ lại dùng giọng mềm yếu, khiến cơn giận của Sở Lăng tan đi chỉ còn lại sự im lặng. Mãi sau hắn mới cất lời: “Ta không thích bị người khác phớt lờ. Nếu còn lần sau, ánh mắt của nàng dám nhìn ai khác ngoài ta, thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua. So với một lời đe dọa, câu nói ấy nghe như sự thỏa hiệp nhiều hơn. Nói xong, Sở Lăng rời khỏi phòng, để lại Khương Vu, như người vừa sống sót sau một trận giày vò, trượt dần xuống sàn, tựa vào khung cửa. Bằng mọi giá, nàng phải tìm cách để Lương Khiêm rời khỏi đây.