Mưa dầm kéo dài nhiều ngày, như thể phản ánh chính tâm trạng của Khương Vu.

Đã là ngày bao nhiêu rồi? Khương Vu dường như đã quên mất. Nàng cảm thấy như mỗi ngày mình chỉ sống qua loa, mơ màng như trong sương khói.

Mùi thuốc bên giường hòa lẫn với sự u ám trong căn phòng khiến người ta muốn buồn nôn.

Nàng đưa tay từ trên giường, cầm bát thuốc tránh thai đắng nghét, uống một hơi cạn sạch rồi lại nằm xuống.

Tia hy vọng cuối cùng đã tan biến, giờ đây nàng thực sự không còn gì để mong chờ nữa. Mỗi ngày chỉ là một chuỗi thời gian trôi qua lặng lẽ, mơ hồ.

Đồ chơi… vốn dĩ chỉ là như vậy, đúng không? Khương Vu tự nghĩ một cách tự hủy.

“Khương tỷ!” Bên ngoài phòng vang lên giọng nói của Sở Yên, “Ra ngoài đi dạo một chút không?”

Đã mấy ngày rồi Khương Vu không ra khỏi phòng, Sở Yên lo lắng, dù bị ngăn lại cũng cứ đứng ngoài cửa gọi nàng.

Khương Vu kéo chăn trùm kín đầu, không muốn đáp lời.

“Tỷ tỷ!” Một lát sau, giọng nói lại vọng đến từ cửa sổ, “Tỷ ra đây đi, thật sự có chuyện lớn xảy ra rồi.”

Khương Vu nhìn về phía cửa sổ.

Mùi u ám trong phòng khiến đầu nàng quay cuồng, nàng im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Chuyện… gì?”

Giọng nàng khàn đặc, như bị xé ra từ trong cổ họng, làm nàng cũng ngạc nhiên ngẩn ngơ.

Dường như đã nhiều ngày nàng không nói chuyện, trước kia còn hay khóc, giờ đến khóc cũng không rơi được nước mắt nữa.

Cơ thể nàng như cảm thấy tê liệt chính là cách tốt nhất để vượt qua nỗi đau, nên đã biến nàng thành bộ dạng này.

Không chỉ nàng mà Sở Yên cũng sững người một lát, ngập ngừng một hồi mới nói: “Dường như nhà tỷ… gặp chuyện rồi.”

Khương Vu chẳng hề ngạc nhiên. Thật đấy, với loại người như Sở Lăng, sao có thể thực sự cho người như cha nàng vinh hoa phú quý?

Hắn chắc hẳn đã có kế hoạch từ đầu, người như cha nàng, ngu ngốc và tham lam, không có nền tảng gì, là con tốt quá thích hợp để tùy thời mà vứt bỏ.

Gia đình nàng, sao lại nghĩ người đàn ông đó thực sự chân thành chứ?

Loại người như hắn làm gì có giao dịch nào thua lỗ?

Khương Vu nhớ đến gương mặt thỏa mãn của hắn hôm đó, khi rời đi còn nói với nàng: “Tin tốt, rồi nàng sẽ biết thôi.

Phải chăng đây chính là “tin tốt” mà hắn nói?

Khương Vu im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngồi dậy trên giường.

“Chuẩn bị cho ta, ta muốn tắm gội thay đồ.”

Nàng vừa nói xong, đám người hầu lập tức vào chuẩn bị.

Khi Khương Vu chỉnh tề bước ra ngoài, Sở Yên vẫn đang đợi, thấy nàng, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Khương tỷ!”

Khương Vu gật đầu, rồi hỏi: “Muội nói có chuyện, là chuyện gì?”

Nhắc đến chuyện này, Sở Yên lại có chút chần chừ. Cô không biết mối quan hệ hiện tại của Khương Vu với gia đình không tốt, còn lo lắng nàng sẽ sốt ruột nên chậm rãi thuật lại: “Hình như nhà tỷ bị dính líu vào đấu đá phe phái, cả nhà bị phát vãng nghìn dặm.”

Trong lúc nói, cô lén quan sát sắc mặt của Khương Vu, nhưng không thấy nàng có vẻ gì là lo lắng hay vội vàng.

Làm sao Khương Vu có thể lo lắng được? Thậm chí nàng còn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đôi chút.

Không biết gia đình nàng có hối hận hay không.

“Khương tỷ?”

Nghe giọng của Sở Yên, Khương Vu mới hoàn hồn, liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn lo lắng của cô. Không khéo cô đang nghĩ nàng vì đau buồn mà ngẩn ngơ mất rồi.

Khương Vu giấu nụ cười bên khóe môi.

“Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cũng nên đi xem thử.”

Không thể nào mà nàng chịu cảnh thê thảm thế này còn những người đã đẩy nàng vào hố lửa lại được ăn sung mặc sướng, nhởn nhơ tự tại, phải không?

Sở Yên đi theo Khương Vu, rõ ràng là không an tâm về tinh thần của nàng.

Mới đây thôi, người nhà họ Khương còn kiêu ngạo, nhưng giờ thì chẳng còn như xưa nữa. Khi Khương Vu bước vào, nàng thấy đồ đạc trong sân bị lục tung lên, mọi thứ bị lôi ra và chuyển đi từng thùng một.

“Khoan đã! Khoan đã!” Một bóng người chạy theo mấy người đang khiêng thùng, bám chặt vào một cái rương không chịu buông tay và vừa khóc vừa la lên, “Đây là của tôi, là đồ cưới tôi mang từ Cẩm Châu về! Các người không được lấy! Còn có luật pháp nào không? Chúng tôi đã làm gì sai?”

Đối diện với tội phạm, đám quan sai không hề khách khí, một chân đạp mạnh, dễ dàng đá văng người phụ nữ đó ra: “Có thể giữ mạng là may lắm rồi. Cái gì là của ngươi? Tất cả mọi thứ ở đây, giờ đều là của triều đình.”

Người đó là đại tỷ của Khương Vu.

Trong khi nàng đang nói, từ trong nhà lại có hai người bước ra. Khương Vu nhìn qua, nhận ra là tam tỷ đang dìu mẫu thân của nàng.

So với cảnh đại tỷ nằm gào khóc trên đất, ánh mắt của tam tỷ lại sáng lên khi nhìn thấy Khương Vu từ cổng bước vào.

“A Vu!” Tiếng gọi đó cũng khiến đại tỷ trên đất chú ý.

Khương Vu thực sự thấy buồn cười. Đúng vậy, khi vừa nhìn thấy nàng, họ chẳng hề tỏ ra áy náy, hối lỗi hay hối hận. Thay vào đó là niềm vui sướng, như thể nhìn thấy cứu tinh.

“A Vu,“ tam tỷ buông tay mẫu thân, chạy đến, giọng đầy nước mắt kể lể, “Cuối cùng muội cũng tới. Muội xem, gia đình chúng ta đã gặp phải tai họa gì thế này? Muội phải tìm cách giúp đỡ, A Vu. Phụ thân và các tỷ phu của muội đều bị giam cả rồi.”

Đại tỷ, người đang lấm lem trên đất, cũng lấy lại tinh thần, cố chịu đau đứng lên, nét mặt cao ngạo trở lại. “Các ngươi còn không mau dừng tay! Các ngươi có biết đây là ai không? Đây là… là nữ nhân của Đại công tử Quốc công phủ!”

Rõ ràng, khi nhắc đến thân phận của Khương Vu, đại tỷ cũng có chút nghẹn lời.

Những người khác thoáng chút ngạc nhiên.

Lời của đại tỷ nhắc nhở tam tỷ, khiến cô ta nhận ra vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Vu, liền giả vờ ăn năn: “A Vu, có phải muội giận chúng ta không? Chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ai mà dám đối đầu với Sở Đại nhân chứ? Muội không biết hắn đáng sợ thế nào đâu...”

“Ta không biết hắn đáng sợ thế nào?” Khương Vu bật cười, “Là sự đáng sợ khi bán căn nhà của các người với giá rẻ mạt? Hay là khi mua trang sức ở Kim Lâu tặng cho các người? Hay là khi sắp xếp chức vụ cho các tỷ phu của các người?”

Tam tỷ cứng họng, không nói được gì.

“Đương nhiên rồi.” Khương Vu nhìn quanh đống hỗn độn trước mặt với vẻ hả hê, “Giờ thì các tỷ đã hiểu rồi phải không? Của Diêm Vương, làm gì có dễ mà lấy như vậy?”

Bộ dạng của Khương Vu lúc này khiến mọi người xung quanh cảm thấy xa lạ, như không còn nhận ra nàng.

Sở Yên đứng bên cạnh như đang xem kịch, giờ cũng đã hiểu ra ít nhiều.

Lẽ nào… đại ca thực sự đã làm những điều này?

“A Vu… sao muội có thể nói như vậy? Chúng ta cũng là gia đình của muội mà!”

Đúng vậy, khi lừa nàng đến kinh thành, khi ép nàng quay về và đưa nàng đến giường của kẻ khác, sao họ không nghĩ rằng họ là gia đình của nàng?

đại tỷ chạy đến gọi mẫu thân: “Mẫu thân, người nghe xem, A Vu đang nói gì thế này!”

Khương Vu cũng nhìn về phía mẫu thân.

Mẫu thân tránh ánh mắt của nàng. Có lẽ bà là người duy nhất trong nhà cảm thấy áy náy với nàng. Bà không nói lời xin lỗi, cũng không van xin nàng giúp đỡ. Bà không còn mặt mũi nào.

Trước khi Khương Vu rời đi, nàng nghe thấy đại tỷ gào lên những lời oán hận.

“Tất cả là tại ngươi! Gia đình chúng ta thành ra thế này là tại ngươi!”

“Mỹ nhân họa thủy chính là hạng người như ngươi! Nếu không phải ngươi đã gây họa, chúng ta đã có thể yên ổn sống ở Cẩm Châu, sao lại ra nông nỗi này?”

“Ngươi tưởng hắn thích ngươi vì cái gì? Chỉ vì khuôn mặt của ngươi mà thôi!”

“Ngươi là đồ yêu nghiệt! Hồng nhan bạc mệnh…”

Từng tiếng chửi rủa the thé của đại tỷ vang vọng bên tai Khương Vu.

“Đủ rồi!” Cuối cùng, mẫu thân lên tiếng quát đại tỷ dừng lại.

Khương Vu không còn muốn nghe thêm, quay lưng bước ra ngoài.

“Khương tỷ…” Lần này, Sở Yên vội vàng chạy theo, lo lắng nói, “Những lời đó, tỷ đừng để tâm. Dù sao… dù có sai đi nữa, thì lỗi là ở đại ca của muội. Tỷ nào có tội tình gì.”

Cô không ngờ lại là như thế này. Đột nhiên cô cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều. Dù mẫu thân ruột của mình làm điều sai trái, nhưng phụ mẫu nuôi vẫn luôn coi mình như con ruột.

Thậm chí còn đối xử với cô như người nhà hơn cả người nhà ruột của Khương Vu.

Khương Vu không trả lời cô.

Nàng lặng lẽ che ô đi dưới mưa lất phất.

Nàng thậm chí còn nghĩ, có lẽ đại tỷ không sai. Suy cho cùng, chính nàng là kẻ châm ngòi, đúng không?

Dù họ tham lam, nhưng nếu không phải vì bị cám dỗ bởi quyền lực, thì có lẽ họ sẽ yên ổn cả đời ở Cẩm Châu. Dù có bất hòa, cuối cùng vẫn là gia đình.

Nếu không phải vì Sở Lăng…

Nếu không phải vì nàng đã gặp Sở Lăng…

Phía trước, đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Khương Vu dừng lại.

Cách đó vài bước, một người đàn ông đứng lặng, áo trắng thanh tao, như che đi nét hiểm ác của hắn. Dáng người cao ráo cùng gương mặt tuấn tú dưới chiếc ô, khiến người ta thoáng ngỡ rằng đây là một công tử thanh tao nào đó.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Tay Khương Vu nắm chặt cán ô, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Xem ra nàng đã biết tin tốt mà ta muốn báo rồi,“ sau một hồi im lặng, Sở Lăng lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp của hắn vẫn rõ ràng trong cơn mưa, “nhưng trông nàng có vẻ không vui lắm.”

Khương Vu muốn bật cười.

Người đàn ông này am hiểu trò chơi tâm lý đến vậy, hắn thực sự nghĩ rằng nàng sẽ vui mừng sao? Nhưng nàng không đáp lại câu hỏi đó, mà hỏi ngược lại.

“Sở Đại nhân .” Từ sau lần ở đình, đã nhiều ngày nàng mới bằng lòng nói chuyện với Sở Lăng: “Ngài thích điều gì ở ta?”

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng tí tách rơi xuống ô, qua màn mưa, Khương Vu có thể mơ hồ nhận ra, trên gương mặt luôn khó lường của hắn, thoáng hiện vẻ bối rối.

Rõ ràng câu hỏi này đã khiến Sở Lăng bất ngờ.

Cũng không phải là dễ trả lời, bởi hắn dường như thực sự suy nghĩ một lúc.

“Trên đời này, vốn dĩ có một số người sinh ra đã là bạn đời lý tưởng của nhau.”

Đó là kết luận mà Sở Lăng suy ngẫm được, cũng là cảm giác đầu tiên khi hắn gặp Khương Vu.

Hợp với loại người như hắn sao? Đúng là xui xẻo đến tột cùng. Hắn nói nghe thì thật hoa mỹ, nhưng lý do chẳng phải rất đơn giản sao?

Khương Vu khẽ cười, nàng rút từ trên đầu xuống một chiếc trâm vàng.

Những món trang sức Sở Lăng tặng, nàng chưa từng động đến, hôm nay là ngoại lệ. Bây giờ nàng cầm nó trong tay, người đối diện cũng không có biểu cảm gì nhiều, dường như đã quen với những lần nàng giơ “móng vuốt lên nhưng chẳng bao giờ gây được tổn hại thực sự.

Cho đến khi Khương Vu chĩa thẳng chiếc trâm vàng vào gương mặt mình.

Cuối cùng, nàng cũng thấy nét mặt hắn thay đổi thoáng qua.

“Khương Vu! Giọng hắn đầy phẫn nộ và cảnh báo.

Thế nhưng nàng không do dự, dồn hết sức vào tay, đầu nhọn của chiếc trâm để lại một vết dài trên khuôn mặt nàng.

Rất đau, nàng run rẩy, cả bàn tay cũng đang run.

Mạng sống thì chưa đủ can đảm, nhưng khuôn mặt này thì nàng dám từ bỏ.

Nếu không còn khuôn mặt này nữa, có lẽ hắn sẽ không còn thích mình nữa. Ý nghĩ nhỏ nhoi đó lóe lên trong lòng nàng.

Máu đỏ tươi chảy dài xuống từ gương mặt vốn trắng trẻo, sạch sẽ, nhỏ giọt xuống vạt áo nàng, một số giọt hòa vào nước mưa trên nền đất.

Khi nàng định làm mạnh tay thêm lần nữa, bàn tay đã bị giữ chặt lại.

Là Sở Lăng, không biết hắn đến từ khi nào, nhưng đã kịp thời chặn lại hành động của nàng.

“Khương Vu! Bàn tay giữ tay nàng siết mạnh, toàn bộ cơn phẫn nộ của hắn hiện rõ qua lực siết đó.

Cây dù rơi xuống đất vì hành động của hắn, nước mưa làm nàng khó mở mắt, nhưng nàng lại nghe rõ ràng từng câu chữ.

“Nghe nói Lương Khiêm đã rời Đồng Hoài, chẳng mấy chốc sẽ đến kinh thành.

Chiếc trâm vàng trong tay Khương Vu rơi xuống đất.

Gì cơ?

“Vậy nên, đừng làm thêm bất cứ điều gì khiến ta không vui nữa.