Khương Vu quyết định ra đi trong lặng lẽ. Nàng vẫn còn đang suy tính kế hoạch thì nghe thấy tiếng đại tỷ không giấu nổi sự phấn khích vang lên. “A Vu, muội nhìn xem ta mang gì đến cho muội đây? Khương Vu nhìn ra cửa, thấy đại tỷ đang đứng ở đó, vẻ mặt rạng rỡ, tay vẫy gọi: “Đem vào đây, nhẹ nhàng thôi. Sau đó, một hàng dài nha hoàn lần lượt mang mấy khay đồ vào. Khương Vu nghi hoặc đứng dậy tiến đến. “Đây là gì vậy? Đám người hầu đã đặt các khay lên bàn trong phòng, đại tỷ thân mật kéo tay nàng dẫn tới: “Muội nhìn là biết ngay thôi. Khuôn mặt tỷ ấy không chỉ đầy vẻ vui mừng mà còn lộ rõ sự ghen tỵ. Khương Vu nhìn thấy đại tỷ gỡ từng tấm vải đỏ phủ trên khay, để lộ ra những món trang sức vàng bạc, châu báu lộng lẫy. Nàng hơi ngẩn người: “Đây là… Dù lóa mắt trước những món đồ này, nàng vẫn cảm thấy quen thuộc. Đây là những món mà nàng đã thấy ở tiệm vàng hôm trước. Thật ra, nếu để ý hơn, nàng có thể nhận ra rằng đây chính là những món nàng đã khen ngợi hôm qua. Nhưng Khương Vu không ngốc, chỉ cần liên kết những việc đã xảy ra gần đây, nàng dần hiểu ra mọi chuyện. Những nghi ngờ mơ hồ sau lần gặp mẫu thân nay đã trở thành hiện thực không thể chối cãi. Nàng siết chặt tay, sắc mặt trầm xuống. Đại tỷ vẫn chưa nhận ra sự khác thường của nàng, vẫn chìm đắm trong niềm vui. Vì Sở Lăng không chỉ gửi quà cho Khương Vu mà còn tặng những món nàng không thích cho các chị em khác. Dù cảm giác tự trọng bị tổn thương vì phải nhặt lại đồ người khác không chọn, nhưng trước lợi ích, chút tự trọng này chẳng đáng là gì. Nghĩ là nghĩ thế, nhưng khi nhìn thấy những món đồ đẹp đẽ trước mắt, tỷ ấy vẫn không khỏi ghen tỵ. “A Vu, chẳng phải đây là những món muội thích khi ở tiệm vàng sao? Giờ thì có người mang đến cho muội rồi đấy. Khương Vu tức giận đến mức tay run rẩy, giọng nàng lạnh đi: “Ai tặng vậy? Không có công thì không nhận lộc, những thứ này ta không cần. Đại tỷ định khuyên nhủ, nhưng đúng lúc đó, có người đột ngột bước vào. “Đại tỷ, A Vu, Khương Canh từ Quốc Tử Giám về rồi. Cha bảo chúng ta cùng đến tiền sảnh dùng bữa. Người mới vào nói rồi liếc mắt nhìn đại tỷ, tỷ ấy lập tức hiểu ý, kéo Khương Vu lại, vẫn với vẻ thân thiết: “Thôi, tạm gác chuyện này đã. Hiếm khi Khương Canh về, chúng ta nên tụ họp một chút, chuyện khác để sau rồi nói. Khương Vu rút tay khỏi tay đại tỷ, cố nén giận, để bản thân bình tĩnh suy nghĩ trong giây lát, rồi đúng như họ mong muốn, nàng không tiếp tục tranh cãi về mấy món trang sức này. “Đúng là Khương Canh đã về, nên họp mặt một chút, nàng nói, “hai tỷ cứ đi trước, ta thu xếp lại một chút rồi sẽ ra ngay. “Phải rồi, cũng nên chỉnh trang một chút. Đại tỷ nói vậy, nhưng vẫn đứng chờ ở cửa đến khi nàng sửa soạn xong rồi mới cùng nhau đến tiền sảnh. Chưa đến cửa sảnh, họ đã nghe thấy tiếng cha, người vốn lúc nào cũng tỏ vẻ ngạo mạn, khoe mẽ gia trưởng, giờ đây lại đang nói năng cung kính, vồn vã lấy lòng. Khương Vu càng bước gần đến cửa, thì nghe thấy giọng trầm thấp đáp lại một tiếng “Ừm. Khi nàng xuất hiện, mọi người trong phòng đều quay lại nhìn. So với dáng ngồi đoan trang của mọi người, người đàn ông mặc áo dài tím sẫm ngồi ở vị trí cao nhất lại có vẻ nhàn nhã, thoải mái, tựa như là chủ nhân của nơi này. “A Vu đến rồi? Người cha vốn nghiêm khắc của nàng, mặt mày giờ đây hòa nhã hơn nhiều. Khương Vu dừng chân ở cửa, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh. Đến lúc này rồi, làm sao nàng còn không hiểu? Đúng là Sở Lăng. Nhưng tại sao? Khương Vu không hiểu nổi. Nếu nói vì nàng có chút nhan sắc, thì người như hắn, còn thiếu gì mỹ nhân chưa thấy qua? Huống chi nàng đã là phụ nữ có chồng, có con. Hắn để ý nàng ở điểm nào? Chỉ vì thấy mới mẻ thôi sao? Bao ý nghĩ vụt qua trong giây lát, rồi Khương Vu nhanh chóng bước vào, giữ nét mặt bình thản, khẽ lên tiếng chào: “Gặp qua Sở đại nhân. Thái độ đoan trang không chê vào đâu được. “Không cần đa lễ. Giọng hắn cũng giữ quy củ, không để lộ ý đồ gì, thậm chí ánh mắt cũng không dừng lại trên người nàng quá lâu. Khương Vu quay sang chào cha, rồi nhìn thấy em trai Khương Canh cũng ở đó, cậu mỉm cười với nàng, nàng cũng nhẹ gật đầu đáp lại. Có người ngoài ở đây, hai chị em cũng không nói gì nhiều. Mọi người đã đông đủ, Khương phụ mời Sở Lăng ngồi vào chỗ, cả đám người theo sau cùng nhập tiệc, Khương Canh nhân lúc có cơ hội thì thầm hỏi Khương Vu: “Tỷ, tỷ đến đây từ khi nào vậy? “Được mấy hôm rồi. Khương Vu khẽ đáp. “Vì sao tỷ không báo trước?” Khương Canh thấp giọng hỏi, “Đệ không nhận được tin gì cả.” Khương Vu mím môi không đáp, giờ nàng cũng không chắc liệu bệnh tình của mẫu thân có phải chỉ là cái cớ để kéo nàng lên kinh thành hay không. Sở Lăng tất nhiên được sắp xếp ngồi ở vị trí cao nhất. Cha ngồi bên tay phải của hắn. Khương Vu chuẩn bị ngồi xuống cùng Khương Canh ở phía dưới, thì nghe cha lên tiếng: “A Vu, con hiếm khi tới kinh thành, ngồi gần cha một chút để cha có thể trò chuyện nhiều hơn. Thái độ tỏ ra yêu thương của ông ta thực sự khiến Khương Vu ghê tởm. Vị trí duy nhất còn trống là chỗ bên tay trái của Sở Lăng, không ai dám ngồi. Ý của cha cũng đã quá rõ ràng. Khương Vu không lập tức di chuyển, nàng liếc nhìn Sở Lăng. Sở Lăng cũng nhìn nàng, trong đôi mắt tĩnh lặng của hắn hiện lên vẻ khoan thai đầy tự mãn, như một người thợ săn đang thư thái chờ đợi con mồi rơi vào bẫy. Hắn không nói gì, dường như Khương Vu ngồi đâu cũng không liên quan tới hắn, dù nàng từ chối hay chấp nhận, với hắn đều chẳng sao cả. Những người khác cũng không dám lên tiếng, chỉ có Khương Canh vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Giữa những người thân từ nhỏ tới lớn của mình, Khương Vu lại cảm thấy cô độc, không ai nói một lời. Nơi này không còn là nhà của nàng nữa, Khương Vu tự nhủ, giờ đây gia đình của nàng chỉ có Lương Khiêm và Minh Châu mà thôi. Dằn nén nỗi chua xót và phẫn nộ, cùng với nỗi sợ hãi, cuối cùng Khương Vu cũng bước tới và ngồi xuống bên cạnh Sở Lăng. Người hầu bắt đầu dọn bát đũa và các món ăn, bàn tiệc trở nên nhộn nhịp với tiếng trò chuyện, bỗng chốc lại náo nhiệt hẳn lên. Khương Vu cúi đầu, chỉ tập trung ăn những món ăn trước mặt mình, dù không nhìn sang, nhưng sự hiện diện của người bên cạnh vẫn quá rõ ràng để bỏ qua. Mỗi khi hắn nói chuyện với cha, giọng nói trầm thấp như vang lên ngay bên tai, khiến cả người Khương Vu cứng đờ, miệng nàng chẳng còn cảm nhận được vị của thức ăn nữa. Chuyến đi này thật sự không nên đến. Nhưng làm sao nàng có thể nghĩ tới chứ? Dù mối quan hệ thường ngày có lạnh nhạt thế nào, dù có bao nhiêu tranh cãi đi nữa, nàng nào có ngờ rằng người gọi là gia đình lại nhẫn tâm bày mưu hãm hại mình. “Nào, Sở đại nhân, cha cầm lấy bình rượu, “để ta rót cho ngài một ly. Ông định rót rượu vào ly của Sở Lăng, nhưng hắn đưa tay chặn lại để từ chối: “Không cần đâu, buổi chiều ta còn việc cần xử lý. Như thế không ổn. Chỉ đến mà uống một ly, chẳng phải là tỏ ra không hài lòng sao? Ông liếc thấy ánh mắt Sở Lăng thoáng liếc qua đứa con gái vẫn đang cúi đầu im lặng ăn cơm, liền nảy ra ý. “Uống hai ly thôi cũng chẳng sao cả, ông cười nói, “A Vu, con tới rót cho Sở đại nhân đi. Nghe tên mình được gọi, Khương Vu khựng lại, nàng ngước nhìn qua, không dám nhìn thẳng mặt Sở Lăng mà chỉ chăm chú vào bàn tay hắn. Mới đây còn từ chối, nhưng giờ Sở Lăng lại không nói gì, nên cuối cùng nàng cầm lấy bình rượu trước mặt. “Đại nhân, để ta rót cho ngài. Người đàn ông vẫn giữ vẻ nghiêm trang, trong đôi mắt đen láy thoáng hiện lên cảm xúc khó đoán, nhưng lần này, hắn thu tay lại: “Nếu là rượu do phu nhân rót, ta đương nhiên sẽ uống. Cha nàng bên kia hớn hở không giấu nổi niềm vui. Ban đầu ông cũng khá lo lắng, cô con gái này vốn rất có chủ kiến, nhớ lại lần trước vì nàng mà đành chấp nhận cuộc hôn nhân kia, vừa bị thuyết phục vừa bị ép buộc. Vì vậy lần này ông cũng sợ nàng không chịu phối hợp. Nhưng hiện tại xem ra, đứa con gái này cũng biết điều. Khương Vu đứng lên rót rượu cho hắn. Tay nàng hơi run, cố gắng không để lộ cảm xúc nhưng thực chất là vừa giận vừa sợ, cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Nàng và Sở Lăng chỉ mới vài lần tiếp xúc, không thể nói là hiểu hắn, nhưng theo trực giác, nếu thực sự đây là một cái bẫy nhắm vào mình, liệu nàng có thể thoát khỏi tay hắn không? Lúc này Khương Vu chỉ còn cách thuận theo. Vì tay run nên nàng đã rót đầy quá, đến mức rượu tràn gần ngang miệng ly. Khương Vu đang lúng túng thì Sở Lăng đưa tay đón lấy ly rượu một cách vững vàng, nàng mới ngồi xuống, vừa ngồi thì đã nghe hắn hỏi. “Phu nhân có uống được không? Khi hỏi, hắn hơi nghiêng người về phía nàng, dường như chỉ để nàng nghe rõ hơn một chút. Khương Vu nói nàng không uống được, Sở Lăng cũng không ép, tự mình uống hết ly rượu mà nàng đã rót. Bữa cơm này khiến Khương Vu ăn mà chẳng biết mùi vị gì, nhưng đến lúc kết thúc, nàng lại cảm thấy thà rằng bữa cơm này cứ kéo dài mãi. Nàng vốn định rời đi ngay khi xong bữa, nhưng lại bị cha gọi lại. Có lẽ thái độ thuận theo của nàng trong bữa ăn đã khiến ông ta thêm can đảm, không còn che giấu ý đồ. “Sở đại nhân, ông cười nịnh nọt với Sở Lăng, “để A Vu đưa ngài đi dạo ở hậu viện một chút, coi như giải rượu. “Không cần đâu, phu nhân chắc đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi… Sở Lăng lần này từ chối. “Ta không mệt, Khương Vu đột ngột ngắt lời hắn, cười nói, “Cha nói đúng, đại nhân vừa uống thêm vài ly, chi bằng ra hậu viện đi dạo cho tỉnh rượu rồi hãy về. Thực tế, ánh mắt hắn vẫn sáng rõ, đâu có chút nào cần phải giải rượu? Giờ đây, đôi mắt tưởng chừng như nhìn thấu tất cả của hắn đang chăm chú nhìn nàng với ánh dò xét. Ánh mắt đó làm Khương Vu cảm thấy bất an. Khi nàng đang định đổi ý thì Sở Lăng lên tiếng: “Được. Cha nàng, lúc đầu còn có chút thất vọng, giờ thì mặt mày tươi rói. Tốt lắm, may mà con gái ông không quá ngu ngốc. Khương Vu dẫn Sở Lăng ra hậu viện. Tất nhiên, chỉ có hai người họ, không ai theo cùng. Khương Vu bước đi phía trước, suy nghĩ mông lung. Không biết từ khi nào mà tâm ý của Sở Lăng lại thay đổi, trong khi trước đây hắn chẳng hề để lộ điều gì. Giờ đây, sao lại không buồn che giấu? Nếu hắn thực sự có ý định ép buộc, thì nàng có thể làm gì? Khương Vu chỉ còn cách tạm thời làm dịu tình hình. “Phu nhân. Khương Vu chợt tỉnh lại, quay đầu nhìn thì thấy Sở Lăng đứng cách nàng hai bước, hắn chỉ vào lối đi bên cạnh: “Đi đường này. Nàng sững sờ một chút rồi mới phản ứng. Hóa ra nàng đi nhầm đường. “Thật… thật xin lỗi, ta mới đến, chưa quen đường lắm. Sở Lăng khẽ “ừ một tiếng, đứng yên chờ nàng quay lại rồi mới nói: “Đã chưa quen đường thì đừng đi quá nhanh. Hết lý do dẫn đường, Khương Vu đành đi song song với hắn. Trong hành lang không quá rộng, hai người cách nhau rất gần, Khương Vu thậm chí còn cảm nhận được tà áo của hắn chạm vào mu bàn tay mình. Nàng liền đưa tay từ bên hông ra phía trước. Nàng vô cùng bất an, và thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng liệu sự yếu mềm và nhún nhường của mình có thực sự làm người đàn ông này mất cảnh giác không.