“Gì cơ? Khương Vu nhìn Lương Khiêm đầy kinh ngạc, “Chàng nói Bạch Tô thực ra là em gái của Sở đại nhân? Hôm nay, Lương Khiêm vẻ mặt nghiêm trọng nói rằng có chuyện cần bàn với nàng. Hai người ngồi riêng trong phòng, Khương Vu còn đang tò mò xem chàng muốn nói chuyện gì mà trông chàng nghiêm trọng như vậy, thì liền nghe được tin tức kinh động này. Lương Khiêm hiểu rõ sự kinh ngạc của nàng, vì chính chàng cũng bị sốc khi nghe Sở đại nhân nói, nhưng chàng vẫn ra hiệu cho Khương Vu giữ im lặng. Khương Vu gật đầu, che miệng lặng người suy nghĩ một lúc. Khó trách hôm ấy ánh mắt của Sở đại nhân luôn vô thức hướng về phía Bạch Tô. Sau khi nghĩ ngợi, nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Nhưng Bạch Tô nhìn không giống Sở đại nhân chút nào? “Cũng không phải là không có anh em không giống nhau. Chuyện này, Sở đại nhân không có lý do gì để nói dối, huống hồ hôm đó hắn đã hỏi mối quan hệ của ta với Bạch Tô. Khi đó ta đã nói… Nói đến đây, Lương Khiêm hơi lúng túng, “Ta nói nàng là em gái ta, khi ấy sắc mặt của Sở đại nhân có hơi kỳ lạ. Ngẫm kỹ lại thì thấy cũng có lý. “Sở đại nhân nói, Lương Khiêm tiếp tục, “Em gái hắn bỏ nhà ra đi để tránh một cuộc hôn nhân sắp đặt, lưu lạc đến đây. Chuyến đi lần này của hắn với danh nghĩa Ngự sử thực chất là để bí mật tìm kiếm tung tích của nàng. Đúng như Khương Vu từng nghĩ, nhà quyền quý có chuyện như vậy cũng không tiện công khai. Lời giải thích nửa thật nửa giả này khiến cả hai vợ chồng đều khó tìm được lý lẽ để phản bác. Nhưng trong lòng Khương Vu vẫn có chút bất an. “Nhưng nếu, ta chỉ nói nếu thôi… đây chỉ là cái cớ của Sở đại nhân, thực ra hắn ta để ý đến Bạch Tô, muốn mang nàng ấy đi, thì biết làm sao? Không phải Khương Vu muốn nghĩ xấu rằng Sở Lăng là kẻ hám sắc, chỉ là nghĩ đến khả năng này khiến nàng không thể yên tâm giao người cho hắn ta. Câu hỏi này cũng khiến Lương Khiêm ngừng lại một lúc rồi mới trả lời: “Nếu Sở đại nhân thực sự có ý đồ đó, ta và nàng… Chàng chưa nói hết câu nhưng Khương Vu đã hiểu. Nếu Sở Lăng thực sự muốn làm vậy, không ai có thể từ chối được. Thực ra, hắn ta thậm chí còn không cần lấy cớ này. Nhưng Khương Vu vẫn không thể an tâm, Lương Khiêm thấy nàng lo lắng, đành ôm lấy nàng an ủi: “Ta đã sống chung với Sở đại nhân một thời gian, cảm thấy hắn ta không phải loại người như vậy. Hoặc là, ta sẽ nhờ vài người quen dò la tin tức ở kinh thành. Khương Vu thở dài, không nói gì thêm. Mới chung sống vài tháng thôi nhưng nàng đã coi Bạch Tô như em gái ruột của mình. Giờ đột ngột phải chia tay, lại còn xa tận kinh thành, nghĩ đến là nàng đã thấy đau lòng. Ngày hôm sau, nàng đặc biệt làm món điểm tâm mà Bạch Tô thích ăn. Cô bé ăn rất vui vẻ, nhưng không quên ý kiến về tên gọi của món: “Khương tỷ tỷ, tên gọi ‘bánh vui vẻ’ nghe quê quá, phải đổi đi chứ. Thường ngày Khương Vu chắc chắn sẽ lườm nàng một cái, bảo rằng có đồ ăn là may rồi, hôm nay nàng chỉ lặng lẽ nhìn Bạch Tô mà không nói gì. Bạch Tô ăn dù nhanh nhưng cũng rất thanh lịch, từng miếng nhỏ một. Nếu có mẩu vụn nào dính lên khóe miệng, nàng liền lập tức lau sạch. Ngay từ đầu, Khương Vu đã nghĩ rằng cô gái này nhất định sinh ra trong một gia đình quyền quý, giờ sự thật này chỉ càng chứng minh thêm điều đó. Khương Vu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu Minh Châu của nàng cũng bỏ nhà ra đi, nàng sẽ lo lắng biết bao. Giờ đây, gia đình Bạch Tô đã tìm đến, về tình về lý, đưa cô bé về nhà sớm là điều nên làm. “Bạch Tô. “Hửm? Bạch Tô nhìn nàng bối rối, có lẽ cũng nhận ra Khương Vu hôm nay khác lạ nên động tác ăn cũng chậm lại. “Vị Sở đại nhân đó, muội có thấy… nhìn chàng ta có cảm giác quen thuộc không? Khương Vu thăm dò. Bạch Tô không ngờ lại gật đầu: “Có chứ! “Thật sao? “Là… muốn đấm cho một trận. Bạch Tô cười hì hì rồi lại tiếp tục ăn bánh. Có khi nào kiểu anh em họ là vừa đánh vừa cãi nhau không nhỉ? Khương Vu thầm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Vậy nếu người nhà tìm đến, muội có muốn quay về không? Vừa nghe vậy, Bạch Tô dừng ăn, đôi mắt đỏ lên ngay lập tức, trông vô cùng đáng thương. “Khương tỷ tỷ, tỷ không muốn giữ muội nữa sao? Thấy nàng như vậy, Khương Vu không thể nói gì thêm, đành vội xoa dịu: “Tỷ đùa đấy! Nói rồi, nàng đẩy đĩa bánh trước mặt mình sang cho Bạch Tô, “Ăn đi, ăn đi. Thế là nàng mới tạm thời đánh lừa được cô bé. Dù Sở Lăng đã tiết lộ thân phận của Bạch Tô cho hai vợ chồng họ, nhưng hắn không nói rõ khi nào sẽ đưa nàng đi, dường như cố ý để lại thời gian cho họ thích nghi. Khương Vu đã nhiều lần cố mở lời với Bạch Tô nhưng đều không biết phải nói thế nào. Hôm ấy là ngày nàng đến y quán giúp đỡ hàng tháng, nàng hỏi đại phu liệu bệnh của Bạch Tô có cơ hội hồi phục hay không. Nếu nàng ấy có thể nhớ lại ngay bây giờ, vui vẻ theo Sở Lăng rời đi thì thật tốt. “Ta chỉ là một đại phu ở quê thôi. Nếu cô muốn nàng ấy khôi phục trí nhớ, chi bằng đưa nàng ấy lên kinh thành, ở đó có đại phu giỏi, thuốc tốt hơn, may ra có thể nhớ lại. Nói như không nói. Khương Vu phủi tay, giũ mấy cọng thảo dược dính trên người: “Ta về đây. “Sao vậy? Thật sự muốn đưa nàng ấy đến kinh thành sao? Khương Vu không trả lời. Khương Vu vừa định ra về thì trời bất ngờ đổ mưa lớn. Lão đại phu muốn giữ nàng lại đợi mưa ngớt, nhưng Khương Vu trong lòng vẫn còn vướng bận, hơn nữa con gái nàng chưa cai sữa mà nàng đã đi cả ngày rồi, nên cũng không muốn chờ đợi, đành cầm ô lên và đi về. Lúc mới ra khỏi y quán, trên đường vẫn có người vội vã về nhà, người bán hàng hối hả thu dọn quán xá, các bậc phụ huynh gọi con cái về nhà. Nhưng khi nàng đi qua cây cầu, đường đã gần như không còn ai. Trên con đường lát đá chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách, mưa rơi mỗi lúc một lớn, khiến bước chân Khương Vu chậm lại. Nàng nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường từ phía sau, liền nhanh chóng tránh vào bên đường, sợ nước bắn lên người mình. Không ngờ, cỗ xe lại giảm tốc độ và dừng lại ngay cạnh nàng. Khương Vu còn đang tò mò thì nghe thấy giọng của Sở Lăng: “Lương Phu nhân . Giọng nói trầm ổn xuyên qua màn mưa nặng nề, dù tiếng mưa rất to nhưng âm thanh của hắn vẫn mạnh mẽ, từng chữ vang lên rõ ràng. Khương Vu vừa nghe là Sở Lăng, chưa kịp nghĩ hắn sao lại xuất hiện ở đây, đã vội vàng cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Sở đại nhân. “Không cần đa lễ. Lương phu nhân định trở về phủ sao? Khương Vu đứng thẳng dậy, vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt Sở Lăng, từ giọng nói không cảm xúc của hắn cũng không thể đoán ra điều gì. “Bẩm đại nhân, đúng là vậy. “Mưa lớn, bản quan tiện đường đưa phu nhân về. Khương Vu không biết phải đáp sao. Cùng đi trên một cỗ xe ngựa với một nam nhân, nàng lại là phụ nữ đã có chồng, điều này thực sự không ổn. Nàng muốn từ chối, nhưng nghĩ đến việc phải từ chối Sở Lăng sao cho hợp lý khiến nàng phân vân. Đang lúc do dự, giọng nói của Sở Lăng lại vang lên. “Thực ra, bản quan có một số chuyện muốn bàn với Lương phu nhân. Khương Vu bấy giờ mới ngẩng đầu lên. Nàng nhấc chiếc ô lên một chút, ánh mắt ngước lên và chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của Sở Lăng qua khung cửa sổ xe. Qua màn mưa, nàng bắt gặp ánh mắt như vực sâu không đáy của người đàn ông. “Không biết đại nhân muốn bàn chuyện gì? Lúc nàng cúi đầu, Sở Lăng chỉ nhìn thấy đỉnh chiếc ô giấy dầu trắng của nàng, từng giọt mưa rơi xuống ô rồi trượt dọc theo mặt ô. Đến giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mới lộ ra. Trên mặt người phụ nữ thể hiện rõ sự kính cẩn, cẩn thận giữ khoảng cách, cân nhắc từng lời để không mạo phạm hắn, hoàn toàn khác biệt với vẻ sống động tự nhiên khi ở trước mặt người khác. Nhưng sự kiềm chế này lại chẳng thể giảm bớt chút nào sự hứng thú của Sở Lăng đối với nàng. Ngay lúc này, trên gương mặt nghiêm nghị của nàng, hắn bất giác nhớ lại vẻ xuân sắc thoáng thấy đêm đó khi tình cờ trông thấy nàng và Lương Khiêm. Ngón tay đặt trên đùi hắn vô thức siết lại. Chưa bao giờ có người nào dễ dàng khơi dậy khao khát của hắn đến vậy. Huống hồ, hắn xưa nay vốn không gần nữ sắc. Ngón tay hắn khẽ gõ nhẹ, giọng nói vẫn hoàn toàn bình thản: “Là về… chuyện của Bạch Tô. Tim Khương Vu khẽ run. Chuyện này chỉ cần bàn với Lương Khiêm là đủ, tại sao lại phải nói chuyện riêng với nàng? Nhưng vì liên quan đến Bạch Tô, Khương Vu cũng muốn nghe xem hắn định nói gì. Nàng liếc nhìn cỗ xe ngựa, lấy hết can đảm mở lời: “Nếu vậy, tại huyện Trùng Hoài có một trà quán khá ổn, không biết đại nhân có muốn dừng chân không. Trong lòng nàng rất đắn đo, sợ mình quá cẩn trọng đến mức thừa thãi trong mắt những nhân vật quyền quý, có khi sẽ khiến Sở Lăng khó chịu. Nhưng hắn chỉ nói một câu: “Là bản quan thiếu sót. Phiền phu nhân dẫn đường. Khương Vu thở phào nhẹ nhõm. Khi nàng quay lại nhìn thì rèm cửa sổ của xe đã hạ xuống, không thể biết phản ứng của Sở Lăng ra sao. Người đánh xe mặc áo tơi đứng đợi để theo sau nàng. Nàng không dám chậm trễ, cầm ô đi trước. Cỗ xe ngựa cứ thế chậm rãi đi theo sau nàng. Quả thật có chút kỳ lạ. Trà quán mà Khương Vu đề cập khá xa, nàng không muốn đi lâu trong tình huống kỳ cục này, hơn nữa cũng chỉ cần một nơi để trò chuyện. Vừa đến trà quán gần nhất, nàng liền nói: “Sở đại nhân, đã đến nơi. Một gia nhân cầm ô che cho Sở Lăng xuống xe. Ánh mắt hắn dừng lại trên biển hiệu và cách trang trí đơn giản của quán, khiến Khương Vu có chút bất an, nghĩ rằng nơi này có vẻ không phù hợp. Nhưng Sở Lăng chỉ nhìn thoáng qua rồi không nói gì, trực tiếp bước vào trong. Nhớ rằng mình là người mời khách, Khương Vu vội thu ô lại và theo sau hắn. Dù cầm ô nhưng mưa lớn khiến nàng cũng bị ướt một bên vai. “Ôi, Lương phu nhân, ngài đến rồi! Tiểu nhị nhận ra nàng ngay. Khương Vu không kịp phủi mấy giọt nước trên người, vội nói: “Vị đây là khách quý của huyện lệnh, mau chuẩn bị một gian phòng tốt nhất và dâng trà ngon nhất. Nàng nói một cách tự nhiên, lại không có gì bất thường, nên tiểu nhị nhìn thấy khí chất bất phàm của Sở Lăng cũng không dám lơ là, bận rộn đáp: “Hai vị mời theo lối này. Khương Vu cũng mời thêm một tiếng: “Sở đại nhân, xin mời. Nàng giữ khoảng cách thích hợp, Sở Lăng chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi bước theo tiểu nhị lên lầu trước. Khương Vu nhân lúc hắn quay lưng mới vội chỉnh lại tóc và y phục bị ướt rồi đi theo sau. Trong gian phòng yên tĩnh, cửa sổ mở toang, vệ sĩ của Sở Lăng đứng gác bên ngoài, điều này khiến Khương Vu thấy yên tâm phần nào và bớt căng thẳng khi đối diện với Sở Lăng. Vừa ngồi xuống, đối diện đã không vòng vo mà nói thẳng: “Lương phu nhân, hôm nay bản quan muốn nói với phu nhân rằng… Bạch Tô thực ra không phải em gái của ta.