Bởi vì ở ngay trên địa bàn của mình nên cũng không mang theo nhiều người, ai ngờ lại xảy ra sự cố như vậy.

Hắn hiếm khi nổi giận thực sự vì chuyện gì ngoài Khương Vu, nhưng lần này lại giận thật.

Sở Lăng đắc tội với quá nhiều người, vì vậy việc điều tra cần thời gian, nhưng nhờ manh mối này, hắn liền lần theo đó mà truy tìm.

Một thiếu nữ chưa xuất giá bị bắt cóc, không thể công khai, hắn phong tỏa tin tức, lấy cớ là một vụ án cũ về ân oán giữa quan lại triều đình và tổ chức giang hồ để tiến hành một cuộc truy bắt lớn các nhân vật giang hồ tại kinh thành và khu vực lân cận. Hắn cho người vây bắt từng hội nhóm giang hồ, không phân biệt trắng đen, bắt được ai thì lập tức giải về thẩm vấn, không bỏ sót manh mối nào.

Vốn dĩ hai phe không xâm phạm nhau, nay lại náo loạn như nồi cháo. Bất kể võ công của những người trong giang hồ cao siêu thế nào, cũng không thể chống lại triều đình.

Thành ra lúc này, những kẻ giang hồ trong kinh thành ai nấy đều thấp thỏm lo sợ.

Khương Vu vừa hối hận vừa đau đớn, rõ ràng Niệm Nhân đã nói sẽ ở bên cạnh nàng, rõ ràng nàng đã có dự cảm chẳng lành, vậy mà vẫn để con ra đi.

Nhưng hiện giờ nàng buộc phải gác lại những hối hận đang khiến bản thân sắp phát điên, mạnh mẽ đẩy người vẫn đang ôm lấy nàng ra.

“Chàng còn ở đây làm gì? Vì lo lắng mà giọng nói thường ngày dịu dàng nay trở nên gay gắt, “Con gái đã mất tích rồi, chàng mau đi tìm đi! Sở Lăng, chàng nhất định phải đưa con về an toàn! Không được để Niệm Nhân chịu bất kỳ tổn thương nào!

Dù là bất kỳ tổn thương nào, nàng cũng sẽ phát điên mất.

Bàn tay trong tay áo Sở Lăng siết chặt, hắn thấp giọng nhưng kiên định nói một câu: “Được.

Hành động rầm rộ của Sở Lăng khiến mấy điểm tụ họp của Vô Ảnh Các cũng bị triệt hạ, không ít người trong các bị bắt vào ngục tra khảo gắt gao suốt đêm, việc khai ra các điểm tụ họp khác chỉ là vấn đề thời gian.

Mạc Minh Châu sau khi đã mò đến vài điểm bị phá, lại còn phải tránh bị quan binh phát hiện, cuối cùng mới tìm được một nơi còn lại.

Ban đầu nàng chỉ muốn bàn bạc cùng mọi người về cách đối phó tiếp theo.

Không ngờ vừa vào trong, đã nghe thấy tiếng bàn tán bên trong.

“Sở Lăng, tên quan chó chết ấy thật tàn nhẫn, người của chúng ta trong ngục đã bị hắn tra khảo đến chết không ít.

Lời này vừa nghe đã khiến Minh Châu nổi giận, nhưng chỉ chốc lát sau, nàng nghe thấy chúng nói tiếp.

“Bắt được nha đầu này khiến chúng ta tổn thất không ít, giờ cũng bàn xem nên xử trí thế nào cho ổn thỏa.

“Con gái của tên quan chó ấy, trông đúng là tươi tắn thật.

“Đúng vậy chứ? Nếu không phải cả đêm bận rộn chuyển chỗ, ta đã chẳng dễ dàng buông tha ả đến bây giờ.

“Chỗ này ẩn nấp kín đáo, nhất thời cũng chẳng ai tìm ra đâu, ta nói…

Minh Châu không chịu nổi những lời tục tĩu đó nữa, lập tức giơ chân, “rầm một tiếng đá văng cửa. Tiếng động lớn khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngoảnh lại, trong phòng có ba người, mặt mày lem luốc như vừa chạy trốn tới đây.

Trong góc phòng, Minh Châu thấy Sở Niệm Nhân đang bị trói.

Thiếu nữ bị nhét giẻ vào miệng, chỉ phát ra tiếng ú ớ, có lẽ vì quá sợ hãi mà nước mắt giàn giụa. Đôi mắt ướt đẫm do hoảng sợ giao với ánh nhìn của Minh Châu.

Minh Châu lướt nhanh ánh mắt qua khắp nơi, thấy nàng ta chỉ có quần áo dính bụi bẩn, không có dấu hiệu gì khác, trong lòng mới âm thầm thở phào.

May là chưa xảy ra chuyện gì khác.

Nàng đã hiểu vì sao tên điên kia lại phát điên, vì ngay cả bản thân nàng cũng trào dâng một nỗi giận vô cớ.

Chẳng cần nghĩ, người phụ nữ kia chắc chắn cũng phát điên rồi.

“Minh Châu? Ngươi sao lại tới đây?

Sắc mặt của những người trong phòng đều có chút lúng túng, vừa nịnh nọt lại vừa khó chịu.

Thân phận của Minh Châu có phần đặc biệt, nàng là đệ tử thân truyền của Các chủ, nên dù không có chức vị cụ thể nào, những người này cũng phải kính nể vài phần.

Vô Ảnh Các không phải là không có nữ tử, nhưng hiếm có người nào thân thủ cao cường, kiêu ngạo như nàng, không xem ai ra gì.

Mọi người đều bị nàng đè ép, trong lòng ít nhiều có chút ghen ghét.

Minh Châu không thèm bận tâm đến ánh mắt phức tạp của bọn chúng, chỉ nhếch môi cười lạnh: “Ta sao lại đến à? Nếu ta không đến, các ngươi còn định làm gì nữa đây?

Lời nói đầy mỉa mai, khiến người nghe không khỏi nhíu mày. Kẻ vừa lên tiếng lúc nãy định tìm lý do, nhưng cũng có người không chịu nổi, đáp trả: “Ta làm gì cô ta thì sao nào? Cô ta là con gái của tên quan chó ấy, làm gì với cô ta, cũng là điều cô ta đáng phải chịu.

Lời này lập tức chọc giận Mạc Minh Châu, nàng đáp lại càng không nể nang: “Cô bé mới mười bốn tuổi, các ngươi không biết lễ nghĩa, vậy có khác gì tên quan chó đó?

“Mạc Minh Châu, gã kia cũng nổi giận, “ngươi đừng tưởng có Các chủ chống lưng thì muốn nói gì cũng được! Cô ta vô tội, vậy người thân của chúng ta bị chết thảm chẳng phải cũng vô tội sao?

Câu nói này rõ ràng làm những người khác đồng tình, Minh Châu nhìn chằm chằm gã một lúc, rồi bất ngờ ném thanh kiếm trong tay xuống.

“Vậy thì giết cô ấy đi.

“Gì cơ? Lời này khiến gã ngây người.

“Ngươi không phải nói người thân ngươi chết thảm vô tội sao? Muốn báo thù thì giết cô ấy đi. Làm nhục một cô gái yếu đuối thì có gì đáng tự hào? Đừng lấy báo thù làm cái cớ cho những ý nghĩ bẩn thỉu của ngươi.

Thực ra người đó chưa hẳn đã có can đảm thực sự để làm nhục ai, chứ đừng nói là có ý định sát nhân. Sở Lăng hiện tại đang lật tung mọi nơi tìm kiếm, nếu để hắn phát hiện ra con gái mình gặp chuyện chẳng lành, có lẽ mồ mả tổ tiên của tất cả những kẻ liên quan sẽ bị đào lên.

Gã đàn ông đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Mạc Minh Châu vốn đã đoán trước được điều này, định châm chọc vài câu thì đột nhiên thấy mọi người nghiêm túc hẳn, đều nhìn về phía sau nàng.

“Các chủ!

Mạc Minh Châu cũng sững người, sau một thoáng ngưng lại liền quay người, thấy một người mặc áo đen, trên mặt đeo mặt nạ răng nanh đang đứng đó – chính là các chủ của Vô Ảnh Các.

Người này đến đi như bóng ma, chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt, không ai biết rõ thân phận thực sự của hắn. Chỉ biết hắn họ Lục, người giang hồ gọi là Lục Các chủ, còn trong nội bộ Vô Ảnh Các, chỉ đơn giản gọi là Các chủ.

Năm xưa chính hắn đã cứu cha con Minh Châu và dạy nàng võ công.

Minh Châu luôn kính trọng hắn, liền gọi một tiếng: “Sư phụ.

Đôi mắt sắc bén hiện ra dưới chiếc mặt nạ quét qua tất cả mọi người, không cần nói một lời cũng đủ khiến ai nấy cúi đầu hạ thấp không dám nhìn thẳng.

Minh Châu cũng có chút sợ hắn, nhưng sư phụ là người phân biệt rõ phải trái, nàng đường đường chính chính, nên không có gì phải e ngại. Lúc này nàng đứng thẳng tắp.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên vang lên: “Minh Châu vừa rồi nói đúng.

Chẳng ai biết giữa Lục Các chủ và Sở Lăng có mối hận gì, nhưng mọi người đều biết, cổ họng hắn từng bị thương, nên giọng nói phát ra mới khàn đặc khó nghe như vậy.

Các chủ đã nói vậy, mấy kẻ kia đương nhiên lập tức cúi đầu, run rẩy nhận lỗi.

Có người phân bua: “Các chủ, ta cũng chỉ là dọa nàng thôi, tuyệt đối không định làm gì thật cả.

Người đàn ông không buồn nghe, chỉ liếc nhìn Minh Châu đang đứng đó với vẻ mặt chính trực.

“Minh Châu.

“Có mặt.

“Nhặt kiếm lên.

Minh Châu tuy không hiểu ý của sư phụ, nhưng vẫn nghe lời, cúi xuống nhặt thanh kiếm vừa ném xuống.

Khi cúi người, nàng thấy chân của mấy kẻ kia khẽ run lên, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ bọn chúng tưởng sư phụ sẽ bảo mình giết chết chúng? Không khỏi khẽ cười khinh bỉ, đúng là đồ không có chút cốt khí.

“Bây giờ… Các chủ chỉ về phía Sở Niệm Nhân đang ở góc phòng, “giết nàng ta đi.

Mạc Minh Châu đột nhiên nín thở, tay nắm kiếm cũng siết chặt hơn, các khớp ngón tay trắng bệch.

Giọng nói khàn khàn vẫn tiếp tục: “Chẳng phải ngươi vừa nói sao? Nếu có thù thì giết nàng đi. Giờ ta cho ngươi cơ hội đó, cho nàng ta một cái chết êm đẹp.

Lần này, đến lượt mấy kẻ đàn ông trong phòng hứng thú xem trò vui. Nếu Sở Niệm Nhân thực sự chết dưới tay nàng, Sở Lăng tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.

Sở Niệm Nhân vốn đang cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, nghe vậy ánh mắt lại ngập đầy nỗi kinh hoàng, dù tuổi còn nhỏ nhưng cảnh tượng này làm nàng không khỏi sợ hãi, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.

Nhìn đôi mắt đẫm lệ ấy, Mạc Minh Châu không khỏi nhớ tới Khương Vu, người ấy cũng thường hay khóc. Giờ đây, dáng vẻ của Sở Niệm Nhân thật giống với nàng.

Nàng không kìm được mà nghĩ, nếu Khương Vu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết. Và khi hình dung đến gương mặt đẫm nước mắt của Khương Vu, trong lòng nàng cũng trỗi dậy cảm giác khó chịu.

Vì vậy, Mạc Minh Châu không động thủ, mà đáp lời các chủ: “Sư phụ, hiện tại Sở Lăng đang ráo riết tìm nàng, đồ nhi nghĩ, để nàng sống có giá trị hơn là giết nàng.

“Ồ? Dù giọng nói có khàn đục, vẫn nghe ra vẻ như cười mà không phải cười, “Chỉ vì lý do đó thôi sao?

Mạc Minh Châu không còn vẻ chính trực như ban nãy, ánh mắt cũng trầm xuống đôi phần.

Trong lòng nàng băn khoăn suy nghĩ, không rõ sư phụ nói thế là để dò xét xem nàng có hai lòng hay thật sự muốn giết Sở Niệm Nhân.

Nàng thật không dám chắc, vì đây chính là con gái của Sở Lăng. Chỉ cần nhìn việc sư phụ đã lập nên Vô Ảnh Các để đối phó với Sở Lăng là đủ biết, hai người họ có thù hận sâu đậm.

Khi nàng còn đang suy nghĩ, sư phụ nàng đã không còn kiên nhẫn.

“Nếu ngươi không ra tay được, vậy để ta làm thay.

Mạc Minh Châu chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt, một thanh kiếm đã nhắm thẳng vào Sở Niệm Nhân.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ, lập tức bay người lên, thanh kiếm trong tay cũng vung ra.

Sở Niệm Nhân sợ hãi nhắm chặt mắt lại, hai thanh kiếm giao nhau ngay trước mặt nàng, vang lên tiếng “keng sắc nhọn đến nhức tai.

Mạc Minh Châu không màng đến việc bản thân đã ra tay với sư phụ, dồn sức trên kiếm mà đẩy lùi thanh kiếm của ông.