Khương Vu và tên tiểu tử ấy chia tay trong không vui. Có lẽ chỉ là nàng đơn phương thấy không vui, bởi tên nhóc ấy dường như đã không còn vẻ dè dặt và thù địch như lần đầu gặp mặt, trông thả lỏng hơn rất nhiều. Điều này khiến Khương Vu lại càng khó chịu hơn, như thể cậu ta chẳng coi nàng ra gì. Nàng quan sát thêm vài ngày, nhận ra rằng cậu thiếu niên ấy thường mang một vẻ mặt lạnh lùng xa cách, phải nói là tính cách này thật giống với Sở Lăng. Khương Vu cố dằn lòng, tạm quên đi nỗi lo lắng cho con mình, chuyển sự chú ý sang Sở Yên. Buổi yến tiệc trong cung để vinh danh Sở Yên sắp tới, Khương Vu đặc biệt chuẩn bị những bộ y phục thượng hạng. Khi nàng mang qua, mới phát hiện trong phòng đã có sẵn đủ loại trang phục cùng đồ trang sức bằng vàng bạc rực rỡ. Nàng lướt mắt qua đống lụa là màu sắc ấy, tự thấy mình thật thừa thãi. “A Vu.” Sắc mặt của Sở Yên có vẻ khá hơn trước nhiều, ít nhất là không còn yếu ớt nằm trên giường nữa. Nàng ta bước tới, nắm lấy tay Khương Vu, cười nói: “Cuối cùng nàng cũng đến, ta còn tưởng nàng không muốn gặp ta nữa.” Khương Vu quả thật không muốn gặp nàng ta, nhưng sau những ngày này, lòng nàng đã bình tĩnh lại nhiều, vì vậy nàng vẫn nở nụ cười: “Đâu có? Chỉ là mấy ngày vừa rồi ta bận quá. Hôm trước gặp nhau, là ta thất lễ, hôm nay đến đây là để nhận lỗi với nàng. Chẳng phải yến tiệc sắp đến rồi sao, ta định mang qua cho nàng vài bộ y phục.” Vừa nói nàng vừa liếc mắt nhìn xung quanh, “Nhưng có vẻ A Yên muội không cần nữa.” Đúng là nàng ta không cần, lòng tận tụy của mình quả thực là dư thừa. Dù sao cũng sẽ rời khỏi nơi này, Khương Vu hy vọng chuyện chuyển giao vị trí này sẽ diễn ra trong yên bình, nếu không, người chịu khổ vẫn sẽ là bọn trẻ. Nghe Khương Vu gọi mình là “A Yên muội”, ánh mắt của Sở Yên sáng lên đôi chút: “Chúng ta còn cần gì phải nói chuyện xin lỗi, nàng đã mang đến, ta nhất định sẽ mặc bộ nàng tặng. Đàn ông thì hiểu gì về gu thẩm mỹ.” Trong đầu Khương Vu hiện lên một từ. Kiêu ngạo vì được sủng ái. Đúng là được yêu thương có khác, ai dám nói những lời này với Sở Lăng chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, nếu hai người đó tình cảm tốt, cuối cùng cũng là có lợi cho nàng. Thật lòng mà nói, Khương Vu không muốn Sở Lăng có thể hạnh phúc bên người mình yêu, trời xanh sao lại ưu ái cho một kẻ chẳng ra gì đến vậy? “A Vu, quả nhiên chỉ có nàng là hiểu sở thích của ta nhất.” Khương Vu nhìn qua, Sở Yên đang vuốt ve bộ y phục nàng mang tới, biểu cảm có vẻ thật lòng thích thú. “Nàng thích là được.” Thực ra, Khương Vu định đưa đồ rồi đi ngay, nhưng lại bị Sở Yên kéo lại nói chuyện thêm một hồi lâu. “Thằng bé nhà ta,“ nàng ta cười tươi hỏi, “có phải rất phiền không? Nếu nàng muốn phạt nó, mấy hình phạt nhẹ nhàng không ăn thua đâu, phải xuống tay mạnh mẽ mới được.” Nghe nhắc đến Sở Tế Sanh, Khương Vu thoáng cảm thấy áy náy vì lần trách phạt trước đó của mình, nhưng rồi lại thấy kinh ngạc nhìn vị mẫu thân này. Nàng ta nói nghiêm túc đấy à? Nhưng trông thấy vẻ mặt của Khương Vu, Sở Yên lại càng cười rạng rỡ hơn. “Đúng vậy mà, nó ăn nói không dễ nghe, lại còn luôn giữ bộ mặt khó chịu.” Nói đến đây, nàng ta lại ngừng lại, “Nhưng mà đứa trẻ đó không có ý xấu gì, ta hy vọng nàng có thể thích nó.” Có vẻ như nửa câu sau mới là trọng điểm, dù rằng Khương Vu chỉ đồng ý với nửa đầu. Nàng không hiểu vì sao Sở Yên muốn mình thích tên tiểu tử đó, nhưng điều đó đâu có thể. Nàng khách sáo nói: “Sao lại thế được? Ta đương nhiên là thích nó, chẳng qua là nó chín chắn sớm quá, có lẽ cũng ảnh hưởng từ Sở Lăng.” Lời này dường như khiến Sở Yên sững lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười. “A Vu,“ nàng ta lại hỏi câu cũ, “mấy năm qua nàng sống thế nào?” Khương Vu không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao, nàng đưa tay cầm chén trà, che giấu sự bối rối của mình. Nếu thật sự hồi tưởng lại những năm qua, quả thật là tệ hại đến mức không muốn nhớ đến. Ban đầu nàng định không để Sở Yên thấy mình quá đáng thương. Nhưng khi ánh mắt nàng đảo qua, suy nghĩ lại thay đổi. Lúc này không gì quan trọng hơn là gán ghép hai người bọn họ. Khi đặt chén trà xuống, nét mặt nàng đã trở nên u uất: “Những năm qua ta sống rất tốt, đại nhân đối xử với ta rất tốt, đồ ăn, trang phục đều là tốt nhất, đi đến đâu người ta cũng đều cung kính.” Lời này là sự thật, nói xong, nàng liếc nhìn sắc mặt của Sở Yên rồi tiếp tục: “Chỉ là... đại nhân không vui.” Sở Yên nhíu mày: “Có gì mà hắn không vui?” Đúng rồi, hắn ta có gì mà không vui chứ? Tưởng vậy nhưng Khương Vu không thể nói thẳng ra điều đó. “A Yên muội không biết đó thôi,“ Khương Vu bắt đầu thêu dệt một cách nghiêm túc, “Đại nhân tuy sở hữu mọi thứ, nhưng người mình yêu không ở bên cạnh, nỗi cô đơn ấy chẳng ai hiểu được, quyền lực hay địa vị cũng không thể bù đắp được.” Nàng liếc thấy vẻ mặt trầm ngâm của Sở Yên, dường như đang nghe rất chăm chú, cảm thấy lời nói của mình có hiệu quả. Nén cơn buồn nôn, nàng cố gắng biến Sở Lăng, kẻ luôn ỷ quyền thế và lạnh lùng, thành một kẻ đáng thương mang nặng tình cảm. “Hắn thường hay ngồi ngẩn ngơ một mình, không rõ đang nghĩ gì.” Thực ra có khi đang nghĩ cách giết ai đó. “Khu vườn đào nơi nàng từng ở, hắn tự tay chăm sóc và trông nom.” Điều này là thật. “Vì muốn đón nàng trở về, hắn đã lên kế hoạch cho cuộc chiến ấy trong suốt nhiều năm, đến mức suốt hai năm qua ăn ngủ không yên.” Điều này cũng là thật. Khương Vu thở dài: “Chỉ khi say, hắn mới thật sự thổ lộ lòng mình, và trong cơn say đó, hắn chỉ nhắc đến nàng, A Yên muội.” Điều này là bịa đặt, Sở Lăng chưa bao giờ cho phép mình say. Đã nói đến nước này, Khương Vu quyết định thẳng thắn: “A Yên muội, ta biết tình cảm giữa muội và đại nhân. Ta chỉ muốn nói rằng, hai người đã trải qua bao năm gian khó, nay cuối cùng gặp lại, không cần phải e ngại ta.” Thực lòng, nàng còn mong họ thành đôi hơn cả chính họ. Biểu cảm của Sở Yên thay đổi dần khi nghe Khương Vu nói, cho đến khi nàng ấy im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi: “Nàng muốn rời khỏi Sở Lăng sao?” Khương Vu đang cố giả vờ lau đi giọt nước mắt không tồn tại thì động tác khựng lại, nàng không ngờ Sở Yên lại có thể nhận ra ý định thực sự của mình giữa những lời thật giả lẫn lộn ấy. Lời này nàng tuyệt đối không thể thừa nhận, nên ngay lập tức biểu cảm trở nên nghiêm túc: “A Yên muội, ta đã yêu sâu đậm đại nhân, bao năm qua tình nghĩa vẫn vậy, nếu không vì mong hắn thực sự hạnh phúc, sao ta lại muốn rời xa hắn?” Khuôn mặt Khương Vu lúc này lộ vẻ như nặng tình sâu đậm. Nàng không thể dễ dàng thốt ra những lời để người khác nắm thóp, với tính cách của Sở Lăng, nếu biết nàng muốn rời đi, hắn sẽ không dễ dàng để yên. Sở Yên chỉ gật đầu, nói một câu: “Ta hiểu.” “Ta hiểu” nghĩa là hiểu điều gì? Khương Vu không chắc liệu Sở Yên có thực sự hiểu ý mình hay không, nàng cảm thấy như kiến bò trên chảo nóng từng ngày. Rồi một hôm, nàng lại đến tìm Sở Yên. Hôm nay, căn viện này có gì đó lạ thường, vốn dĩ đã không mấy sôi động, nay lại càng vắng lặng, trong ngoài không thấy bóng dáng một người hầu nào. Khương Vu để đám hầu cận lại bên ngoài rồi tự mình tiến vào. Khi gần đến gian chính, nàng mới nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện. Nàng nhận ra giọng Sở Yên, không biết liệu có phải họ đang nói chuyện gì riêng tư không, nàng ngần ngại không dám tiến vào. Chân nàng vừa định bước lùi, thì một giọng nói quen thuộc vang lên. “Không được. Chân nàng lập tức khựng lại. Là giọng Sở Lăng, và câu “Không được” ấy, hoàn toàn mang sắc thái uy quyền, không cho phép thương lượng của hắn. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm giác tim mình như bị lông vũ khẽ chạm vào, tò mò không cưỡng lại được. Đầu óc chưa kịp suy nghĩ, đôi chân như đã có ý thức riêng, tự động tiến lên thêm hai bước. Giọng của Sở Lăng trở nên rõ ràng hơn. “Nàng ấy phải là phu nhân của Sở Lăng ta, một ngày là vợ , cả đời đều phải là vợ. Khương Vu gần như ngay lập tức hiểu rằng hắn đang nói về mình. Sự bá đạo và cố chấp trong lời nói ấy khiến nàng run rẩy, cảm giác như bị ánh mắt của rắn độc chiếu vào, một nỗi sợ hãi lạ lùng dâng lên. “Ta cũng không đồng ý, Sở Yên đáp lại. Khương Vu nhanh chóng suy luận trong đầu về cuộc đối thoại này. Rõ ràng, đây là một cuộc nói chuyện rất quan trọng với cả hai. Hẳn là Sở Lăng đã đề nghị cưới Sở Yên, nhưng từ lời hắn vừa nói, hắn không muốn nhường vị trí chính thê cho nàng ấy. Còn Sở Yên, khỏi phải nghĩ, nàng ấy đã từng tuyên bố hơn mười năm trước là không chấp nhận làm thiếp. Khương Vu tức muốn chết, Sở Lăng nghĩ gì trong đầu vậy? Sở Yên đã đồng ý rồi mà hắn không nhanh chóng rước nàng ta vào làm chính thê, lại nói mình phải mãi mãi là vợ hắn? Hắn có bị hỏng đầu không? Đang bực bội, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện – Sơ Nhất. Khương Vu thấy hắn định hành lễ, liền ra hiệu hắn đừng lên tiếng, bên trong họ đang nói đến đoạn quan trọng, nàng sợ làm gián đoạn. Nhưng Sơ Nhất dường như không hiểu ý nàng, liền cất tiếng rõ ràng: “Phu nhân. Vừa nghe thấy tiếng, bên trong lập tức im lặng, rồi chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra. Khương Vu tức tối lườm Sơ Nhất không biết điều, rồi mới quay lại nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cửa. “Đại nhân. Cảm thấy cơn giận không hiểu từ đâu truyền tới từ Sở Lăng, Khương Vu cũng không còn sức mà giận Sơ Nhất nữa, cúi đầu không dám nói gì. “Sao nàng lại đến đây? Giọng điệu của Sở Lăng không mấy thiện cảm. “Ta… Khương Vu chẳng hiểu sao lại cảm thấy ấm ức, dù Sở Lăng vốn dĩ luôn nói chuyện kiểu đó, nàng đã sớm nên quen rồi, nhưng trái tim vẫn nhói đau một chút, “Ta chỉ đến thăm A Yên muội. “Ta chẳng đã nói rồi sao? Đừng tiếp xúc với nàng ấy. Khương Vu cắn chặt môi, không nói lời nào. “Sao huynh lại hung dữ với nàng như thế? Không biết Sở Yên ra ngoài từ khi nào, nàng đứng bên cạnh Sở Lăng. Ánh mặt trời mùa hạ khiến Khương Vu hơi choáng váng, trong ký ức, trước khi Sở Yên hòa thân, hai người bọn họ luôn ở bên nhau, trai tài gái sắc, ai nhìn cũng thấy là một cặp đôi đẹp. Sau mười mấy năm, kể từ khi Sở Yên trở về, Khương Vu lại thấy hai người họ đứng cạnh nhau. Một đen một trắng, họ vẫn là một đôi trời sinh. Sự đau đớn chỉ là thoáng qua, Khương Vu nhanh chóng phớt lờ nó, nàng chỉ muốn tiễn họ đi thật nhanh, để họ tiếp tục câu chuyện còn dang dở, nàng thật sự không muốn giữ cái danh phu nhân tể tướng này chút nào. Không biết có phải vì lời nói của Sở Yên hay không, mà Sở Lăng không tiếp tục trách cứ, chỉ im lặng rời đi. Khi hắn đi ngang qua nàng, Khương Vu cảm nhận rõ ràng sự không vui từ hắn. Có phải vì Sở Yên đã từ chối lời đề nghị làm thiếp của hắn chăng?