Khương Vu lặng lẽ nhìn thiếu niên ấy lễ phép nhưng lạnh nhạt cất tiếng gọi: “Lão phu nhân. Sau đó ánh mắt cậu chuyển hướng sang nàng.

Hai người chạm mắt nhau.

Dù chưa từng gặp mặt, thiếu niên dường như cũng đoán được thân phận của nàng. Vẻ lúng túng và chút ngại ngùng thoáng hiện trên mặt cậu, sau một lúc im lặng mới lên tiếng: “Phu nhân.

Ánh nhìn thiếu thiện cảm của Khương Vu quét qua người cậu thiếu niên, dường như muốn đâm thủng một lỗ trên người cậu.

Nàng thẳng thắn hỏi: “Cha của ngươi là ai?

Đừng hòng lừa nàng là người Bắc Diệu, nàng đâu phải kẻ ngốc.

Thiếu niên dĩ nhiên cảm nhận được sự thù địch từ nàng, đôi mày càng lộ vẻ lạnh lùng hơn.

Cậu còn chưa kịp trả lời, phu nhân Quốc công đã lên tiếng trước: “Được rồi, ngươi làm gì mà hung dữ với đứa trẻ vậy? Dù sao cũng là con của A Yên, tức là ngoại tôn của ta.

Khương Vu giận đến run người.

Nếu tên tiểu tử này không phải con của vị quốc vương Bắc Diệu vừa mới qua đời kia, thì là con của ai chứ?

Trong đầu nàng, một đáp án hiển hiện rõ ràng.

Cái gì mà “theo họ nàng ấy? Thực chất là theo họ Sở Lăng thì có.

Đúng vậy, Khương Vu cảm thấy chắc chắn rằng cậu thiếu niên kia chính là con của Sở Lăng. Dựa vào độ tuổi của tên nhóc này, thì có lẽ trước khi thành thân với quốc vương Bắc Diệu, hai người họ đã…

Sắc mặt của Khương Vu càng thêm u ám.

Nàng nhìn chằm chằm vào phu nhân Quốc công, cố đoán xem bà biết được bao nhiêu. Nhìn vẻ yêu thương của bà, hẳn là đã rõ mọi chuyện rồi. Cái gì mà ngoại tôn, chắc là cháu đích tôn của bà thì đúng hơn?

Thật đúng là sét đánh giữa trời quang.

Vị trí tể tướng phu nhân này, Khương Vu không hề lưu luyến, ai thích thì cứ lấy đi. Nhưng trong suy tính của nàng, Sở Yên cũng đã lớn tuổi, Sở Lăng nếu yêu thương nàng ta đến mức đó, thì cũng sẽ không để nàng ta sinh con.

Dù có sinh, thì đứa trẻ đó cũng không ảnh hưởng đến địa vị của A Diệp đã vững vàng rồi.

Nhưng giờ đây, mọi thứ hoàn toàn đảo lộn, Sở Lăng và nàng ta đã sớm có con.

Trong lòng nàng ngoài sự lo lắng cho A Diệp, còn trỗi dậy một cơn phẫn nộ, cảm giác bị phản bội mà nàng từng có khi lần đầu biết về mối quan hệ giữa hai người kia lại tràn về.

Họ xem nàng như một kẻ ngốc mà đùa giỡn.

“À phải, lão phu nhân đánh giá Sở Tế Sanh xong lại quay sang Niệm Nhân, “Đây là em gái Niệm Nhân của con, con có thể làm quen một chút. Niệm Nhân…

Niệm Nhân không để ý đến lời của bà, mà lại nép sau lưng mẹ, chỉ để lộ đôi mắt, nhưng khi chạm phải ánh mắt của thiếu niên thì lập tức cúi xuống.

Tuy nhiên, trong đôi mắt yếu đuối ấy lại thoáng qua tia dữ dằn khi cúi đầu.

Nàng biết, mẹ mình vì sự xuất hiện của người này mà không vui.

Phu nhân Quốc công thấy mình bị mất mặt, tuy không giận cháu gái, nhưng lại đổ lỗi lên đầu Khương Vu.

“Ngươi chỉ biết dỗ dành trẻ con hùa với ngươi mà chẳng biết điều.

Lúc này, Khương Vu đã giận đến mức không còn sợ hãi.

“Niệm Nhân chỉ có một người anh trai, gọi ai là em gái chứ? Giọng nàng càng thêm gay gắt.

Lời nói này khiến bầu không khí căng thẳng không thể cứu vãn, sắc mặt phu nhân Quốc công cũng xám xịt, chỉ có Sở Yên là ngây ra một chút, rồi lại nở nụ cười, dường như còn vui vẻ hơn ban nãy khi đối diện với phu nhân Quốc công.

Cuối cùng, mọi người tan rã trong không khí căng thẳng.

Trước khi đi, phu nhân Quốc công vẫn trách nàng hẹp hòi, không biết cách cư xử.

Khương Vu chẳng buồn để tâm.

Nàng cứ việc hẹp hòi đấy, Sở Lăng còn có con riêng, vậy nàng chẳng lẽ không được phép hẹp hòi?

Nàng thậm chí không tiễn khách, chỉ dặn Niệm Nhân đi tiễn. Trước khi Niệm Nhân đi, nàng dùng ánh mắt ra hiệu, nhắc nhở nàng không nên mâu thuẫn với bà nội. Dù nàng không quan trọng, nhưng không muốn con gái có xích mích với phu nhân Quốc công.

Dù sao thì họ vẫn là người một nhà.

Kết quả là trong phủ này, chỉ có mình nàng là người ngoài.

Khương Vu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường. Sau khi phu nhân Quốc công rời đi, nàng ta rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, nở một nụ cười với Khương Vu, còn chân thành hơn cả lúc gặp phu nhân Quốc công.

Khương Vu bất giác mất đi một phần tức giận vì nụ cười đó.

Cho đến khi có một bóng người chắn tầm mắt nàng.

Nhìn thấy Sở Tế Sanh đứng chắn trước mẹ mình, nàng lại nổi giận.

“Tế Sanh, vẫn là Sở Yên từ phía sau lên tiếng, “Con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với phu nhân.

Dù nàng ta đã nói vậy, nhưng Sở Tế Sanh vẫn không nhúc nhích. Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên đứng thẳng tắp, chắn toàn bộ ánh mắt của Khương Vu, trông như sợ nàng sẽ làm hại mẹ mình.

Khương Vu tức đến bật cười. Nếu nàng thực sự muốn ra tay thì cũng không phải là với Sở Yên. Đáng chết, sao lại có thêm một tiểu tử phá hỏng hết kế hoạch của nàng.

“A nương,“ cậu thiếu niên nhìn Khương Vu nhưng lại nói với Sở Yên, “người này không giống những gì mẹ kể.”

Phía sau, Sở Yên cười tươi hơn: “Khác chỗ nào chứ? Chẳng phải y như đúc sao?”

Khương Vu đoán rằng chắc Sở Yên đã nói xấu mình không ít.

Sở Tế Sanh cuối cùng cũng nghe lời mẹ, có lẽ cũng nhận ra sự chán ghét và thù địch trong ánh mắt Khương Vu là nhằm vào cậu, nên sau khi Sở Yên thúc giục một lần nữa, cậu miễn cưỡng rời đi.

Vừa thấy con trai rời khỏi phòng, Sở Yên dường như thả lỏng hẳn.

“A Vu,“ nàng ta vui vẻ vẫy tay với Khương Vu, “lại đây nào.”

A Vu cái gì chứ? Nàng ta nghĩ mình thân thiết với nàng sao?

Thực ra họ hoàn toàn không thân thiết, thậm chí trước khi biết về mối quan hệ giữa nàng ta và Sở Lăng, họ chỉ là hai người quen biết sơ sơ với tư cách chị dâu - em chồng mà thôi.

Khương Vu bận đấu đá với hai cô em chồng giả tạo, nên nàng không dễ thân thiết với ai trong phủ này. Nhưng dù vậy, nàng vẫn không tự chủ được mà bước đến gần giường, cho đến khi tay bị Sở Yên nắm lấy.

“Lâu rồi không gặp, nàng lạnh nhạt như thế làm ta thấy buồn quá.”

Sở Yên vừa nắm tay Khương Vu, vừa nũng nịu như trẻ con.

Khương Vu thấy Sở Yên thế này thật lạ lùng, nhưng điều kỳ lạ hơn cả là bản thân nàng lại không thấy ghét khi thấy Sở Yên nũng nịu. Gần kề mới thấy Sở Yên có một mùi hương nhẹ nhàng như mùi trà xanh, rất dễ chịu.

Nàng chẳng nói gì, không muốn tỏ ra mềm mỏng, nhưng đối diện một người bệnh, nàng cũng chẳng nói được điều gì khó nghe.

Từ lúc biết đến sự tồn tại của Sở Tế Sanh, tâm trí Khương Vu rối như tơ vò, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.

Sở Yên dường như cuối cùng cũng nhận ra hai người chẳng thân thiết gì, nên có chút ngượng ngùng mà từ từ buông tay nàng ra.

“Xin lỗi nàng, A Vu, lâu quá không gặp cố nhân, ta hơi xúc động.”

Vẻ mặt yếu đuối của nàng ta khi nói câu này, phối hợp với ánh mắt trong veo, quả thật như một đóa hoa nhỏ trong sáng ngây thơ. Nếu không phải vì tên tiểu tử kia làm nàng khó chịu, thì Khương Vu thật ra cũng chẳng ngại đóng vai chị em thân thiết với người này để có cơ hội tự cứu mình khỏi cảnh khốn khổ.

Nhưng hiện giờ, nàng hoàn toàn không có tâm trạng.

Người mà nàng không buồn nói chuyện một câu trước mặt phu nhân Quốc công giờ lại hóa thành một người lắm lời, nói thao thao bất tuyệt.

“A Vu, ta cũng hết cách rồi, hoàng đế Bắc Diệu đã chết, Tế Sanh không phải con hắn, ở nơi đó bị người đời ghẻ lạnh, nên ta buộc phải mang con về.”

Nàng khiến một đấng quân vương chịu nhục như vậy, họ không ghét bỏ mới lạ.

“A Vu, nàng sống tốt chứ?”

Chẳng tốt chút nào!

Khương Vu bực bội, cảm thấy cảm giác đồng cảm pha lẫn chán ghét mình đang trải qua như thể khiến nàng bị xé làm đôi, làm đầu óc nàng nhức nhối.

Sở Yên thấy nàng mãi không trả lời, lại muốn vươn tay kéo nàng, nhưng Khương Vu đã gạt tay nàng ta ra.

“Nàng cứ dưỡng bệnh cho tốt.”

Dứt lời, nàng quay lưng rời khỏi phòng, không ngoái đầu lại.

Tối hôm đó Khương Vu không dùng bữa mà đi ngủ sớm.

Nàng nằm trên giường, nghĩ đến cảnh sau khi mình rời đi, những đứa con tội nghiệp phải đón nhận một người mẹ và một người anh trai mới, sẽ đau lòng đến thế nào. Sở Lăng vốn dĩ đã chẳng có chút tình cảm nào với chúng.

Càng nghĩ, nàng càng thấy đau lòng.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, vì quá quen thuộc với người ấy nên Khương Vu chẳng cần nhìn cũng biết đó là Sở Lăng.

Nàng không nhúc nhích, người đàn ông vào phòng rõ ràng im lặng một lúc.

Khương Vu đoán chắc hắn đang bực bội vì đống đồ thưởng bị nàng đập vỡ, càng tức giận càng tốt.

Nhưng Sở Lăng nhanh chóng tiến vào, bước đến cạnh giường, nhìn Khương Vu đang quay lưng lại với hắn.

“Sơ Nhất nói nàng tối nay không ăn cơm.”

Lại là tên Sơ Nhất lắm miệng.

Sở Lăng đã ngồi xuống bên giường: “Nàng định quay lưng lại với ta mãi sao?”

Khương Vu vốn là người nhát gan, nếu nghe giọng điệu không hài lòng này của hắn vào ngày thường thì đã sợ hãi mà răm rắp nghe lời.

Nhưng lúc này nàng đang tức giận, chẳng còn màng đến gì nữa.

Sở Lăng rõ ràng không thể chịu được thái độ này, tay đặt lên vai nàng, dùng lực kéo nàng xoay người lại.

Quay người lại, nét mặt nghiêm nghị của hắn dịu đi đôi chút, sau một thoáng im lặng hắn mới hỏi: “Ai làm nàng bực mình vậy?”

Rõ ràng hắn thấy trên mặt Khương Vu còn vương nước mắt, một tia cảm xúc khó hiểu lóe lên trong mắt hắn, nhưng vì mãi khóc mà Khương Vu chẳng hề nhận ra.

Câu hỏi này nàng nghe đã nhiều lần, Sở Lăng rất thích hỏi câu này, đôi khi trong giọng nói còn mang chút mệt mỏi, như một người phụ huynh phải đối mặt với đứa trẻ vô lý, dù có bất lực đến đâu cũng phải vì con mình mà xả giận.

Nhưng thực ra kẻ thường khiến nàng bực mình lại chính là hắn.

Vì thế, Khương Vu thường không trả lời. Lần này là ngoại lệ, nàng lập tức ngồi dậy, nắm lấy vạt áo trước của Sở Lăng.

“Sở Tế Sanh.” Nàng như thể đang mách tội mà thốt lên cái tên này, giọng còn mang theo tiếng nức nở, cứ như là đang xuống nước, nhưng không giống sự tuân phục giả tạo thường ngày, lần này là thật sự chịu thua.

Trong ánh mắt Sở Lăng thoáng qua sự kinh ngạc, không rõ là vì cái tên này hay vì thái độ chịu thua của nàng.

Nhưng hắn nhanh chóng trở lại vẻ thờ ơ quen thuộc, hừ một tiếng lạnh nhạt: “Ừ?”

“Hắn làm ta khó chịu, ngươi để hắn ra khỏi phủ đi.”

Khương Vu vừa dứt lời thì Sở Lăng đáp lại ngay lập tức.

“Không được.

Đó là một lời từ chối dứt khoát, không hề có chỗ cho thương lượng.

Khương Vu căm giận tột cùng, quả nhiên, đứa trẻ này còn chưa chính thức được nhận tổ quy tông, nhưng lòng hắn đã bắt đầu nghiêng về phía mẹ con họ. Sau này khi họ dọn vào phủ, chỗ đứng của anh em A Diệp còn có thể ở đâu?

Nàng khóc đến mức nghẹn ngào, nhưng vẫn không buông vạt áo của Sở Lăng, không chịu nhượng bộ: “Ngươi phải hứa với ta, A Diệp mãi mãi là con trưởng chính thống của ngươi, ngươi phải đặt nó và Niệm Nhân lên vị trí đầu tiên.

Nước mắt làm mờ mắt nàng, điều này khiến nàng có dũng khí để nói ra những lời đó, nhưng cũng khiến nàng không thấy được biểu cảm của Sở Lăng, làm nàng thêm phần bất an.

Cho đến khi có một bàn tay đặt lên eo nàng.

Bàn tay ấy khẽ dùng lực, kéo nàng vào lòng người đàn ông, mùi hương thuộc về hắn không ngừng phả vào mũi nàng.

Khương Vu vẫn nắm chặt áo hắn, và vì tư thế này, toàn bộ trọng lượng của nàng đều đè lên người Sở Lăng. Dù phía sau không có điểm tựa, hắn vẫn ngồi vững vàng.

Rõ ràng là một tư thế thân mật, nhưng những lời hắn thốt ra lại lạnh lùng như băng tuyết.

“Khương Vu, nàng lấy tư cách gì để đòi hỏi ta? Hắn nói, “Con trưởng chính thống là con của chính thê.

Tay của Sở Lăng siết chặt hơn, giọng điệu mơ hồ: “Chỉ cần nàng là chính thê của ta, hai anh em A Diệp đương nhiên sẽ là ưu tiên hàng đầu của ta.

Con tim Khương Vu vốn đã giằng xé cả buổi, lúc này lại chợt lạnh ngắt.

Nàng bỗng nhận ra có lẽ người vô tình nhất chính là bản thân nàng.

Bởi vì dù là như vậy, nàng cũng không muốn vì A Diệp và Niệm Nhân mà ở lại, tiếp tục nắm giữ vị trí chính thê này.

Khi Sở Lăng nói những lời ấy, lòng nàng đã không chút do dự mà có câu trả lời.

Nàng nhất định phải rời khỏi Sở Lăng.