Cảm giác muốn kết thúc mọi thứ của Khương Vu lúc ấy đã truyền đến tận tâm khảm Sở Lăng. Có một thoáng hắn căm hận nàng vô cùng, căm đến mức hai hàm răng nghiến chặt mà run lên. Nàng có hiểu được tâm trạng của hắn không? Có biết nỗi hoảng sợ của hắn lớn đến mức nào không? Hắn sợ rằng mình sẽ đến muộn, sẽ mất nàng. Yếu điểm của hắn, thật quá rõ ràng. Mùi hương của Khương Vu quanh quẩn nơi mũi hắn, tiếng tim đập, nhịp thở của nàng, tất cả vẫn không làm hắn an lòng. Lần này, hắn đã đến kịp lúc, nhưng lần sau thì sao? Liệu nàng có vẫn muốn… Người phụ nữ này là người duy nhất có thể khiến hắn dù quyền lực vô biên vẫn không có cách nào kiểm soát. Tại sao? Dù là năm năm trước hay bây giờ, nàng vẫn có thể ra đi mà không hề vướng bận hay do dự? Con cái, gia đình, chẳng lẽ không thể níu giữ nàng hay sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương