Khương Vu viện cớ không khỏe để ở trong phòng, nàng không rõ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy chỉ thấy ánh sáng qua khung cửa đã mang màu cam vàng của buổi hoàng hôn. Nàng ngẩn người hồi lâu, cho đến khi tiếng gõ nhẹ vang lên nơi cửa, âm thanh vừa đủ như để thăm dò, như muốn biết xem nàng đã ngủ hay chưa. Khương Vu mới hoàn hồn. Nàng phải lấy lại tinh thần. Nếu muốn biết sự thật, nàng phải tỉnh táo. Hiện giờ, Mạc Dương Châu chưa biết nàng đã phát hiện hắn giả mạo. Hắn vẫn đang cố gắng bắt chước từng hành động, lời nói của Lương Khiêm. Nàng vẫn còn nhiều cơ hội. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương