Lần gặp mẫu hậu gần đây nhất, Thái Hoàng Thái Hậu đã nói với Thanh Dương rằng bà đã uống một loại độc không thể giải. “Mẫu hậu vốn không còn sống được bao lâu nữa, tất cả giận dữ, bất lực và thất vọng cuối cùng đã tan biến thành sự bình thản. Nhìn đứa con gái nước mắt lưng tròng, bà khẽ thở dài, “Cũng là do ta đã quá nuông chiều con. Mạng sống này, coi như là ta chuộc lỗi thay con với những người đã chết oan uổng. Sau này, con cứ tự do làm những điều mình muốn đi. Khương Vu khẽ mấp máy môi, muốn an ủi nàng ấy, nhưng nỗi đau mất mẹ khiến mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Nàng tưởng tượng đến nỗi lòng của Thanh Dương lúc này, bi thương, căm hận. Căm hận Sở Lăng ép nàng đến đường cùng, căm hận sự bất lực của bản thân, căm hận vì bản thân đã làm mẹ thất vọng. Nàng chợt hiểu ra lý do Thanh Dương đã mất bao công sức để dẫn nàng đến đây tối nay. Quả nhiên, khi nàng nghĩ vậy, Thanh Dương ngẩng đầu lên, Khương Vu chạm phải ánh mắt của nàng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương