Minh Châu đã ở nhà suốt nhiều ngày, không đi đâu cả, dù Vô Ảnh Các đã gọi cô vài lần. Cho đến hôm nay, một chú bồ câu đưa thư bất ngờ đậu xuống bệ cửa sổ mở. Minh Châu ngồi trên giường liếc nhìn về phía đó, nhận ra chú bồ câu thuộc về sư phụ, cô chần chừ một lúc rồi cuối cùng cũng bước ra khỏi giường. Mái tóc cô có chút rối bời, thiếu đi vẻ gọn gàng sắc sảo như mọi khi, và từng bước đi của cô nặng nề hơn. Minh Châu tiến đến cửa sổ, chú bồ câu ngoan ngoãn để cô lấy tờ giấy gắn trên chân nó. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương