Khương Vu siết chặt bàn tay thành nắm đấm, cố nén ý muốn quay người rời đi. “Ngươi không cần phải giải thích gì cả,“ ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo, “ta sẽ hỏi, ngươi chỉ cần trả lời ta.” Nàng tiến lên vài bước, đặt hộp thức ăn lên bàn, rồi mới nhìn lại người đàn ông. Trái tim nàng khi nhìn thấy người này vẫn không tránh khỏi nhói đau. Ai cũng dường như cho rằng nàng thật ngốc nghếch, từ Sở Lăng, Thanh Dương cho đến Mạc Dương Châu. Như thể lừa nàng chẳng cần chút công sức nào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương