Rõ ràng, hai vị sư huynh ngồi bên trái và phải Tiêu Hà là người có kinh nghiệm và vị thế cao hơn trong môn phái.

Từ những gương mặt trẻ trung và sinh động này, Dung Uyển Tịch cảm nhận được rằng Sùng Dương Kiếm Các là một môn phái tràn đầy sức sống và năng lượng.

Tính cả Dung Uyển Tịch và Kiêm Gia, tổng cộng có mười người. Lần xuất hành này, số lượng đệ tử tham gia không đông, nhưng đội hình khá tinh gọn.

Khi mọi người đã an vị, Tiêu Hà đứng dậy giới thiệu:

“Tiểu sư đệ, Kiêm Gia sư đệ, để ta giới thiệu các vị sư huynh sư tỷ trong Sùng Dương Kiếm Các.”

Hắn bắt đầu từ vị sư huynh ngồi bên trái:

“Đây là nhị sư huynh Lục Tử Nguyên, còn đây là tam sư huynh Tề Tử Phong. Bên cạnh đại sư huynh là tứ sư huynh Lỗ Tử Việt; nhị sư huynh bên cạnh là ngũ sư huynh Lý Tử Minh. Cạnh tứ sư huynh là lục sư muội Triệu Phù Dung, các đệ đã gặp rồi. Kế bên lục sư muội là thất sư muội Kỷ Phù Ngọc, tiếp theo là bát sư đệ Tiết Tử Tiêu, không phải Tiêu của ta đâu, mà là tiêu dao tự tại. Sư phụ đã đặc biệt chọn tên này, mong cậu ấy đạt được sự tự tại trong cuộc đời...”

Lời giới thiệu vừa dứt, mọi người đều bật cười.

Tam sư huynh Tề Tử Phong cười nói:

“Tử Tiêu à, ngươi đừng nghe lời sư phụ quá. Chúng ta cứ nghiêm túc luyện võ là được, tiêu dao cái gì chứ? Trừ sư phụ và đại sư huynh ra, mấy ai có thiên phú võ học như vậy đâu! Cứ tiêu dao cả ngày, võ công lại càng tiến bộ nhanh hơn ấy nhỉ?”

Ngũ sư huynh Lý Tử Minh bật cười:

“Tam sư huynh, ngươi vào môn muộn quá, nếu như mười tuổi đã nhập môn, thì chắc chắn thiên phú của ngươi cũng không kém đâu! Nói xem, mười tám tuổi mới nhập môn, thì học được cái gì chứ?”

Tứ sư huynh Lỗ Tử Việt cười chen vào:

“Đúng đó, tam sư huynh. Thực ra, nếu nói về thiên phú chậm chạp nhất, thì phải là ta mới đúng!”

Lý Tử Minh trêu chọc:

“Tử Việt à, ngươi đúng là biết tự lượng sức mình! Ngươi có biết tại sao sư phụ lại đặt tên ngươi là Tử Việt không? Là mong ngươi vượt qua bản thân, một ngày nào đó phá vỡ được sự chậm chạp này đấy!”

Dung Uyển Tịch nhận thấy tứ sư huynh và ngũ sư huynh tuy ngoại hình không nổi bật – tứ sư huynh hơi mập, ngũ sư huynh da ngăm đen – nhưng đều tính tình vui vẻ, không chút tâm cơ, tạo cảm giác rất dễ mến. Có lẽ chính vì vậy mà hai người họ dễ dàng kết thân với nhau.

Không lâu sau, rượu và món ăn được dọn lên đầy đủ. Tiêu Hà mời Dung Uyển Tịch động đũa trước, nhưng nàng cười nói:

“Đại sư huynh chưa động đũa, chúng ta làm sao dám ăn? Đại sư huynh hồ đồ rồi!”

Lời nàng nói rõ ràng không coi mình là người ngoài.

Thấy Dung Uyển Tịch hòa đồng với mọi người như vậy, Tiêu Hà cũng không khách sáo nữa. Hắn cầm đũa lên, vừa cười vừa nói:

“Nghe nói rượu và đồ ăn ở Phúc Tân Lâu món nào cũng ngon. Tiếc là ta chỉ có một cái miệng, một đôi tay, nếu không thì mỗi món đều thử một chút.”

Triệu Phù Dung bật cười:

“Sao lại tham ăn thế? Chúng ta đều nói huynh giống sư phụ nhất, nhưng huynh cứ chối. Ta thấy huynh không chối cãi được đâu, không ai giống hơn huynh đâu!”

“Đúng vậy, đại sư huynh, huynh đừng chối nữa!” Lỗ Tử Việt cười phụ họa.

Tiêu Hà cười lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực. Hắn gắp một miếng cá kho tàu, rồi nói:

“Thôi được, giống thì giống vậy. Dù gì ngoài việc sư phụ thích ăn uống, thích đi chơi, thích ngao du, thì người cũng rất có phong thái uy nghiêm và chuẩn mực của bậc thầy. Ta sao dám nói không giống? Nếu không, người nổi giận, lại bắt ta đi quét núi thì khổ!”

Lý Tử Minh cười nói:

“Đại sư huynh đúng là trí nhớ tốt thật! Lần trước chúng ta nói huynh giống sư phụ, huynh không chịu nhận, thế mà sư phụ đi ngang qua lại nghe được. Người bảo chúng ta đều bị huynh xúi giục chê người, thế là phạt huynh quét núi suốt ba tháng. Chuyện này chắc đã thành cơn ác mộng của huynh rồi, đúng không?”

Tiêu Hà gật đầu, cười khổ nói:

“Chứ sao nữa! Từ đó về sau, mỗi lần ta nói mình không giống sư phụ, đều phải nhìn trước ngó sau xem người có gần đây không.”

“Sư huynh...” Tiết Tử Tiêu khẽ chỉ lên mái nhà, nói nhỏ:

“Huynh có nghĩ... sư phụ đang ở trên mái nhà không?”

Tiêu Hà “ừm” một tiếng, hạ giọng:

“Rất có thể... Người làm gì chẳng được? Đây đâu phải lần đầu tiên người trèo lên mái nhà uống rượu. Với người, uống rượu quan trọng nhất là chỗ ngắm trăng đẹp. Dù là mái nhà của tiểu cô nương, chắc người cũng đã trèo lên rồi!”

Mọi người nghe vậy đều bật cười sảng khoái.

Rượu qua vài tuần, không khí càng thêm náo nhiệt. Dung Uyển Tịch cảm thấy thật thoải mái khi ở bên những con người giang hồ này. Họ trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy ai câu nệ tiểu tiết.

Khi nói đến kế sách nàng bày cho Tiêu Hà để đối phó với Hoa Thiếu Huy, mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên tán thưởng:

“Đối phó với kẻ như Hoa Thiếu Huy, đúng là phải dùng chiêu này!”

“Nhưng mà...” Tiết Tử Tiêu, cậu nhóc bát sư đệ, gãi đầu nói:

“Người ta đồn rằng tiểu sư đệ là phu nhân nhà quyền quý, sao lại nghĩ ra được chiêu này chứ?”

Cậu nói rồi còn làm động tác gãi người, như thể đang bị cảm giác dính dính của vỏ chuối làm khó chịu:

“Chỉ nghĩ đến cái vỏ chuối nhầy nhụa đó thôi đã nổi hết da gà rồi!”

“Dạo hạnh của cậu còn nông lắm,“ Dung Uyển Tịch cười đáp, “Phu nhân nhà quyền quý thì sao? Chẳng lẽ không được hành hiệp trượng nghĩa? Muốn giải quyết vấn đề, tất nhiên phải làm hắn khó chịu!”

Mọi người lập tức bật cười, trêu Tiết Tử Tiêu rằng đúng là “đạo hạnh còn non,“ nói cậu là nhóc con thiếu kinh nghiệm.

Không khí vui vẻ, mọi người vừa nói cười vừa nâng chén. Dung Uyển Tịch cũng không khách sáo, uống vài chén nhỏ cùng họ. Qua buổi trò chuyện, nàng dần hiểu được tính cách của từng người.

Tứ sư huynh Lỗ Tử Việt và ngũ sư huynh Lý Tử Minh là hai người phóng khoáng, dễ gần. Đùa với họ thì vô cùng thoải mái. Tam sư huynh Tề Tử Phong, lớn tuổi hơn họ, nên dù đôi khi đùa giỡn, vẫn có vẻ chững chạc, giống như trưởng bối trong nhóm.

Bát sư đệ Tiết Tử Tiêu thì đúng là một nhóc con, vừa đẹp trai lại thông minh, nhưng vì còn nhỏ, nên khó ai hình dung cậu bằng từ nào khác ngoài “nhóc con.”

Hai sư tỷ, Triệu Phù Dung xinh đẹp, hoạt bát, trong khi Kỷ Phù Ngọc có dung mạo bình thường, tính cách lại trầm tĩnh, dịu dàng, đều dễ dàng để kết giao.

Riêng nhị sư huynh Lục Tử Nguyên khiến Dung Uyển Tịch có chút cảm giác khó gần. Hắn trầm tĩnh, thi thoảng mới góp vài câu, nhưng mỗi câu đều rất thông minh và khéo léo, tuyệt nhiên không làm phật lòng ai.

Dẫu vậy, nghĩ rằng chỉ đồng hành vài ngày, nàng không quá bận tâm hay phòng bị. Trên đường chỉ cần vui vẻ hòa thuận là đủ.

Đêm dần khuya, mọi người cũng uống đủ, liền tính tiền rồi quay về quán trọ.

Phòng của Kiêm Gia ngay cạnh phòng Dung Uyển Tịch, nhưng nàng lại đi theo Dung Uyển Tịch vào phòng. Nhìn dáng vẻ, rõ ràng không có ý định rời đi.

Quả nhiên, khi Dung Uyển Tịch vừa cởi áo ngoài, Kiêm Gia đã nhảy lên bàn, ôm kiếm nằm co lại, chuẩn bị ngủ ngay tại đó.

“Kiêm Gia, cô về phòng mình ngủ đi. Dung Uyển Tịch nói.

“Điện hạ đã giao phó nhiệm vụ, thuộc hạ không dám lơ là. Kiêm Gia đáp.

“Vấn đề là… Dung Uyển Tịch hơi khó xử nói, “Cô ở đây, ta không ngủ được. Ta không quen khi trong phòng có người khác lúc ngủ. Tất nhiên, ngoại trừ điện hạ.

Không biết tại sao nàng lại bổ sung câu đó. Chẳng lẽ uống vài ngụm rượu đã khiến nàng nói nhiều hơn? Nhưng rõ ràng nàng chỉ uống một chút mà thôi.

“Vậy được, thuộc hạ sẽ ra ngoài cửa ngủ. Kiêm Gia đứng dậy, bình thản bước ra ngoài.

Dung Uyển Tịch lắc đầu, cảm thấy Thần Vương thực sự đã gửi cho nàng một “rắc rối lớn“. Kiêm Gia đúng là tốt, rất trung thành và võ công rất giỏi, nhưng cái tính cách cứng nhắc, không linh hoạt này thì phải làm sao đây?

“Kiêm Gia, Dung Uyển Tịch gọi nàng lại, mỉm cười nhẹ nhàng, “Nếu cô đứng canh ngoài cửa, chẳng phải là ‘giấu đầu lòi đuôi’ sao? Yên tâm đi, nếu có chuyện gì, ta sẽ gọi cô ngay. Hơn nữa, ta có mang theo dao găm, dù không kịp kêu cứu, ta cũng có thể tự mình xoay xở và tìm cơ hội thoát thân. Cô về nghỉ ngơi đi, đường còn dài, cứ thoải mái một chút.

Kiêm Gia dừng lại, lắng nghe, có vẻ như đã thấu hiểu lời nàng. Suy nghĩ một lúc, nàng gật đầu nói:

“Được rồi, nương nương nhất định phải bảo trọng.

“Yên tâm. Dung Uyển Tịch cười đáp.

Tiễn bước Kiêm Gia – cô gái quá mực tận tụy này – Dung Uyển Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cởi áo ngoài, nằm xuống, đặt dao găm dưới gối như thường lệ.

Không biết vì ban ngày ngủ quá nhiều hay vì lý do nào khác, dù hơi thở đã rất ổn định, nàng vẫn không tài nào ngủ được. Cảm giác thật kỳ lạ, như thể… bên cạnh có chút trống trải…

Dung Uyển Tịch không muốn suy nghĩ nhiều, cố gắng điều hòa nhịp thở, ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng nằm trên chiếc giường êm ái ở phòng thượng hạng này, nàng lại bất giác nhớ đến lời Thần Vương từng nói: “Giường ở phòng trung hạng cứng quá, ngủ không yên được…

“Thật là kén chọn mà… Nàng thầm nghĩ.

Không biết tối nay họ ở phòng trung hạng hay thượng hạng. Nếu là phòng trung hạng, e rằng hai nha hoàn của nàng cũng phải chịu khổ theo. Có khi sáng mai thức dậy, Thần Vương bị đau cổ cũng không chừng.

Nàng không cố ý nghĩ đến hắn, cũng không cố tránh né. Chỉ là trong dòng suy nghĩ bất chợt, hình bóng hắn lại xuất hiện. Rồi nàng cứ thế chìm vào giấc ngủ… như thể mang theo dáng vẻ của hắn bên mình.

Nhưng sáng hôm sau, khi thức dậy, Dung Uyển Tịch dĩ nhiên không nhớ gì về những điều đó.