Nghe xong lời của hoàng thượng, trong lòng Tần Dĩnh Nguyệt quả thực vô cùng chấn động. Khi hoàng thượng hỏi nàng, nàng thậm chí theo bản năng mà khẽ lắc đầu... Sau đó mới bừng tỉnh! Hành động đó chẳng khác nào tự thừa nhận mình chỉ tham luyến quyền thế, thừa nhận bản thân đã lợi dụng người ấy.
Thế nhưng hoàng thượng không cho nàng cơ hội để biện bạch, chỉ bình thản nói:
“Vì trẫm biết, ngươi nhắm vào vị trí hoàng hậu của Uyển Tịch. Với tính cách của ngươi, không đạt được mục đích quyết không buông tay. Nhưng so với Uyển Tịch, ngươi thực sự thế đơn lực bạc. Không có sủng ái của trẫm, không có danh tiếng tốt, cũng chẳng có xuất thân vẻ vang... Như vậy, với người vốn không cam lòng như ngươi, sẽ làm gì? Tất nhiên là tìm cách vun đắp thế lực riêng, kéo bè kết cánh trong triều. Trẫm vốn dĩ muốn mượn tay ngươi, xem trong triều còn bao nhiêu kẻ lòng dạ không yên.
“Nhưng sau khi biết ngươi mang thai, trẫm đổi ý... Vì đứa trẻ trong bụng ngươi là cốt nhục của trẫm. Ngươi có thể lợi dụng trẫm, thì trẫm tất nhiên cũng có thể lợi dụng ngươi. Nhưng đứa nhỏ thì vô tội, trẫm không muốn tính kế đến cả nó. Vậy nên mới cho ngươi một con đường lui. Nếu không, để mặc ngươi sai trái thêm nữa, kết cục của ngươi cũng chẳng hơn gì Dung Vương khi mưu nghịch.
“Dĩnh Nguyệt, trẫm đã quyết thì sẽ không thay đổi. Cho nên chuyện đứa nhỏ là thật hay giả, trẫm không truy cứu. Ngươi chỉ cần rời đi là được.