Dung Uyển Tịch nhẹ đầu, nàng nói: “Nhưng sau khi Quân Tử Dạ rời đi thì sao? Người này e là lại sa vào con đường tội lỗi. Thật ra, hắn cũng chỉ là một kẻ cô độc đáng thương mà thôi.

Hoàng đế thở dài một tiếng: “Tạm gác hắn qua một bên đi. Dù sao thì cuối cùng cũng là ngươi sống ta chết, chẳng có giao tình gì lại càng tốt hơn.

Dung Uyển Tịch nhoẻn miệng cười, nhéo mũi hắn một cái, nói: “Chàng nhất định sẽ thắng, chàng lợi hại nhất mà...

“Tịch Nhi. Hoàng đế lại nắm chặt tay nàng, nói, “Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ không tự mình đi chịu chết nữa. Ta nhất định sẽ bảo người đưa nàng đến bên ta, đưa nàng cùng chết.

Lời hắn nói cứng rắn, như thể mang mối thù hận sâu nặng nào đó, khiến Dung Uyển Tịch dở khóc dở cười: “Chàng làm gì thế? Chết rồi còn không chịu buông tha ta à?