“Không… Dung Uyển Tịch gào thét trong lòng, liều mạng há miệng muốn gọi, nhưng vẫn không phát ra được tiếng nào. Nước mắt nàng từng giọt, từng giọt lớn rơi xuống, nàng chỉ muốn chạy ra ngăn hắn lại! Chỉ muốn lao đến ôm lấy hắn— dù là cùng chết với hắn cũng được…

Nàng không cam lòng, rõ ràng đang ở ngay bên cạnh hắn, vậy mà đến nhìn hắn một lần cũng không thể, chỉ có thể nằm đây nghe tiếng hắn, vì nàng mà bước vào chỗ chết…

Thực ra hắn có thể không cần phải chết. Chỉ cần hắn không bận tâm đến sống chết của nàng, chỉ cần hắn không viết bức thủ dụ kia giao cho Mộ Dung Diễm, thì tên tiểu nhân ấy cũng chẳng làm gì được chàng!

Nhưng Mộ Dung Diễm lại lấy nàng để uy hiếp hắn… Nàng biết từ lâu rồi, nàng chính là tử huyệt của hắn!

Thế nhưng trước khi sự việc xảy ra, nàng lại không nghĩ rằng điều đó lại nghiêm trọng đến thế. Nàng vẫn luôn tự nhủ phải lý trí, phải đừng tự mình đa tình. Cho đến khi khoảnh khắc sinh tử này ập đến, tận mắt thấy hắn lựa chọn giữa tính mạng và nàng — nàng mới thật sự không thể né tránh nữa, mới thấu rõ tất cả.