“Thế nào? Phong huynh do dự rồi? — Mộ Dung Diễm cười hỏi khi thấy hoàng thượng mãi không trả lời. “Đó là giang sơn mà tổ tiên Đại Phong ta hao tổn biết bao thế hệ mới gây dựng nên. Ta sao có thể không do dự? — hoàng thượng đáp. Dung Uyển Tịch nghe đến đây, nhất thời không nói nên lời, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nàng mừng vì chàng không hồ đồ, mừng vì chàng vẫn lấy xã tắc làm trọng, mừng vì chàng có thể còn sống... nhưng giữa giang sơn và nàng, cuối cùng chàng vẫn chọn giang sơn, điều này khiến lòng nàng có chút hụt hẫng... “Phải rồi… — Mộ Dung Diễm đáp — “Phong huynh cứ từ từ suy nghĩ. Ta đây thực ra là một người rất có chữ tín. Nếu ngươi không muốn dùng giang sơn để đổi lấy mỹ nhân, ta cũng sẽ không ép. Ta sẽ thả ngươi về nước. Còn mỹ nhân của ngươi, ta giữ lại để vui đùa. Dù sao thì ngươi đã không cần nàng nữa, nàng cũng chẳng cần vì ngươi mà liều mạng. Ta giữ nàng lại cũng không phải lo gì. “Ta thấy ngươi cũng chẳng cần ta viết thư nữa. — hoàng thượng lạnh nhạt — “Ngươi tự biết rõ, thế thân của ngươi mà đến Phong quốc, chẳng mấy chốc sẽ bị lộ. Ngươi cũng không thể mơ tưởng rằng chỉ cần một kẻ cải trang là có thể dối gạt thiên hạ. Điều ngươi thật sự muốn, chẳng qua là để Phong quốc đại loạn, cho Hưng nhi lên kế vị, đúng không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương