Khi đến Phụng Thần Điện, tên tiểu thái giám dẫn đường vừa bẩm báo, bên trong liền có người đáp: “Truyền vào. Hai cung nữ và tiểu thái giám đều dừng lại ngoài cửa, chỉ có Dung Uyển Tịch bước vào trong. Vừa khi cánh cửa đóng lại, chân nàng còn chưa đứng vững, hai tiểu thái giám có võ công đã phục sẵn hai bên cửa liền lao tới, giữ chặt lấy nàng, kéo thẳng về phía phòng ngủ bên trái. Dung Uyển Tịch sao có thể không kinh hãi? Nhưng nhìn thấy Mộ Dung Diễm vẫn ngồi vững vàng ở vị trí cao nhất trong chính điện, tay ung dung xoay chén trà, trông hoàn toàn không có vẻ gì là định làm chuyện ác. Vì thế câu “Mộ Dung Diễm, ngươi đừng có làm bậy vốn định bật ra, lại bị nàng nuốt trở vào, đổi thành: “Mộ Dung Diễm, rốt cuộc ngươi lại giở trò gì? Không cần cưỡng ép, ta tự đi là được. Mộ Dung Diễm cười nhạt, nói: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương