Dung Uyển Tịch và hoàng thượng trước tiên đến Vô Lượng Sơn gặp Linh Vương và những người khác, đồng thời báo cho Vô Nhai Tử biết tình hình bên phía Chính Càn Sơn. Vô Nhai Tử nghe xong, tất nhiên cũng thấy kết cục như vậy là tốt, thở dài một tiếng, nói: “Ta vốn không muốn để Giai La lầm lỗi nối tiếp lầm lỗi, nhưng cũng hiểu rõ tính nàng cố chấp đến mức nào, đành để nàng tự quyết định, chỉ mong đây là số mệnh của bọn trẻ vậy thôi. Giờ thế cũng tốt, nửa đời sau của nàng, rốt cuộc cũng có thể sống vì chính mình. Dung Uyển Tịch mỉm cười: “Tôn nhi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho mẫu thân. Dù Mộ Dung Diễm nói không cho mẫu thân và Sinh ca quay lại Tuyết quốc nữa, nhưng thật ra đợi vài năm gió yên sóng lặng rồi, quay về cũng chẳng sao. Sau này nếu có cơ hội, chúng con nhất định sẽ về thăm Thái sư phụ. “Thôi thôi… Vô Nhai Tử nói, “ta đã từng nói, hợp tan vốn là chuyện thường tình, đừng cưỡng cầu, mọi sự cứ để tùy duyên là được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương