Mộ Dung Diễm lúc này đau đầu không thôi. Nếu sớm biết sẽ gặp phải hai kẻ khó đối phó như vậy, dù có nói thế nào hắn cũng sẽ không tự mình lên núi. Nhưng giờ sự đã rồi, trước mặt hắn cũng chỉ còn hai con đường: liều mạng giải quyết tất cả trong một lần, hoặc từ bỏ kế hoạch, để bọn họ một nhà bình an rời đi.

Hắn đã nhẫn nhịn dưới sự chèn ép của Thái hậu suốt bao năm mới có thể thực sự ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế. Nếu giờ không cẩn thận mà chết trên Chính Càn Sơn, chẳng phải quá oan uổng sao?

Nghĩ cho cùng, hắn là huyết mạch chính thống của Mộ Dung thị, thân phận tôn quý cao vời, làm sao có thể cùng đám thổ phỉ trên núi này đồng quy vu tận? Chỉ sợ đường xuống Hoàng Tuyền cũng bị bọn họ làm ô uế rồi…

Trong lòng hắn rất rõ ràng — hắn không muốn chết cùng những người này, thậm chí ngay cả một chút nguy cơ cũng không muốn mạo hiểm. Vậy thì chỉ còn cách cắn răng chịu thiệt, thật sự để đế hậu Phong quốc rời đi.

Dung Uyển Tịch và hoàng thượng chỉ lặng lẽ chờ đợi Mộ Dung Diễm đưa ra quyết định, giống như lúc trước hắn kiên nhẫn chờ mẫu thân nàng cân nhắc. Họ đã cho hắn đầy đủ thời gian để suy nghĩ cho kỹ.