Linh Vương hiểu rõ, hoàng thượng nói dài như vậy, thực ra chỉ để mọi người giữ được thể diện, chỉ có một câu là thật tâm — chính là: “Nhị ca không phải kẻ bạc tình, không phải khi quân tử, khi tiểu nhân. Ý tứ rất rõ ràng: “Hy vọng huynh có thể làm được như lời, cả đời này chỉ đứng từ xa mà nhìn Uyển Tịch thôi. Tuy hắn rất muốn hứa với hoàng thượng một lời, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp, đành chỉ mỉm cười cho qua. Hứa suông chẳng bằng làm được. Cả đời dài rộng, mang nặng một người trong tim mà không thể đến gần, không thể ôm lấy nàng một lần… muốn giữ lời, nào có dễ? Thế nhưng đời người vốn như thế, có biết bao chuyện không dễ, nhưng lại buộc phải làm. Gặp những chuyện khó khăn ấy, còn không phải nghiến răng chịu đựng mà bước tiếp sao? Vậy nên, nửa đời sau, hắn biết mình sẽ phải tàn nhẫn với chính mình hơn nữa, hy vọng đến một lúc nào đó, ngay cả nỗi nhớ nàng cũng sẽ phai nhạt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương