Nghe tiếng của Lôi Đình còn đầy đủ khí lực, mọi người đều yên tâm hơn hẳn. Hoàng thượng xoay người nhặt lấy sợi dây, thả xuống dưới miệng hố, nói:

“Chúng ta kéo các ngươi lên ngay…

Lư Phong mỉm cười: “Hà tất phải phiền phức như vậy?

Dứt lời, y đã nhẹ nhàng tung người nhảy xuống. Không bao lâu sau, đã kéo được Lôi Đình lên. Đặt Lôi Đình xuống đất, y lại xuống cứu Truy Phong. Hai người đã bị lạnh đến mức run lẩy bẩy, cho dù có nội lực cao thâm, ở nơi băng hàn như vậy cũng chẳng thể vận khí nổi, chỉ đành chịu cảnh yếu ớt như tiểu cô nương, phải có người đỡ mới đứng lên được.

Lôi Đình và Truy Phong đứng ngoài gió điều tức một lúc lâu, mới có thể mở miệng nói chuyện. Truy Phong thở ra một hơi, hỏi: