Trở lại trong trướng, Hoàng thượng không nhịn được đắc ý một phen, nói rằng mình anh minh thế nào, chỉ liếc mắt liền nhận ra đôi đũa kia.

Dung Uyển Tịch cũng thấy chuyện này thật kỳ diệu, cứ tưởng là món đồ bị lừa mua phải, ai ngờ thật sự lại có đất dụng võ. Nàng cũng thuận theo mà khen ngợi Hoàng thượng vài câu cho phải phép.

Chuyện đùa chỉ thoáng qua, rồi cũng quay lại chuyện chính.

Hoàng thượng nói:

“Bọn họ hạ độc, dùng đũa bạc lại không thử ra được, có thể thấy chẳng phải loại kịch độc thấy máu là chết. Huống hồ bọn chúng còn muốn mượn dung mạo của nàng để lên Vô Lượng Sơn, nào có lý gì lại giết chúng ta ngay lập tức? Chỉ sợ công hiệu cũng giống như Túy Mộng Trường của chúng ta, nhưng còn kém xa về hiệu quả, lại phải nuốt vào mới có tác dụng.