“Ồ? Nghe qua đúng là cảnh sắc hiếm thấy chốn nhân gian…” — Hoàng thượng làm như động lòng, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Ngụy thiếu gia mỉm cười nói tiếp:

“Hoàng huynh, chẳng phải ta khoe khoang đâu, nhưng tuy Trung Nguyên phồn hoa, so về phong cảnh với Tuyết quốc thì chẳng thể sánh bằng. Huynh đến thật đúng lúc, tuyết vẫn chưa tan, nếu đợi vài ngày nữa, khi tuyết bắt đầu tan chảy, núi non xanh mướt, sông ngòi cuồn cuộn, lại là một cảnh đẹp khác — cũng khó tìm thấy nơi đâu trên đời.”

Hoàng thượng cười nói:

“Phong cảnh Tuyết quốc quả thật khiến người ta trầm trồ. Nói thật, ở Phong quốc ta cũng từng đi qua không ít nơi, nhưng đúng là chưa từng thấy được phong vị kỳ lạ như nơi đây. Chỉ riêng khung cảnh bầu trời cao thẳm, mây nhạt gió nhẹ, bốn bề tuyết trắng, ở Phong quốc có tìm mấy cũng không ra.