Khi nghe tin hoàng thượng đã truyền chỉ cho gọi, Mẫn Hồng Mị vui mừng đến mức không giấu được. Dù nàng đã mấy lần cố gắng che đi nét rạng rỡ trên khuôn mặt, nhưng kết quả đều vô ích. Mãi đến khi vào phòng, bước đến trước án thư của hoàng thượng, hành lễ thỉnh an, giọng nói nàng vẫn không giấu nổi vẻ hân hoan: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ… “Ừ, miễn lễ. Tĩnh Vương chăm chú nhìn tấu chương trong tay, dáng vẻ như đang hết sức chuyên tâm. “Dạ. Mẫn Hồng Mị nhẹ nhàng đáp, giọng ngọt lịm. Nàng đứng thẳng người dậy, cúi đầu, nhưng không nhịn được mà lén ngước mắt nhìn hoàng thượng vài lần. Chỉ tiếc tấu chương che mất nửa khuôn mặt của người, nàng nhìn trộm mấy lần cũng không thấy rõ được dung mạo. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương