Tiểu Đào tất nhiên hiểu, cái gọi là “hỏng chuyện mà Tần Dĩnh Nguyệt nói không phải chỉ mình nàng, mà là nói đến kế hoạch này. Vì thế nàng dè dặt nói: “Nương nương, e rằng cách này thật sự không ổn. Nếu phải chờ đến mười ngày, thì chẳng biết chừng khi ấy người khác đã ra tay trước rồi. Tần Dĩnh Nguyệt nhíu chặt mày, nhất thời cũng chưa nghĩ ra được đối sách nào. Vốn nàng đã hạ quyết tâm, chỉ nghĩ đến việc giành lấy lợi ích trước mắt, ai ngờ giờ đến cả việc tự mình hi sinh cũng không thể thuận lợi như mong muốn. Mười ngày… Thật ra, nếu chỉ là mười ngày thì vẫn còn kịp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương