“Đứng dậy đi… – Tần Dĩnh Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, tự mình đỡ Tiểu Đào dậy, nói – “Đừng trách bản cung lời lẽ nặng nề, chỉ là chuyện liên quan đến sống chết, không thể có chút sơ hở nào. Tiểu Đào đã quá quen với cách hành xử kiểu “vừa vả vừa cho kẹo của Tần Dĩnh Nguyệt, tự nhiên chẳng coi hành động đỡ nàng dậy là ân huệ gì, chỉ cung kính đáp: “Nương nương nghĩ cho nô tỳ, nô tỳ đều hiểu rõ. Nô tỳ nhất định sẽ làm việc chu toàn, không để nương nương phải lo lắng. “Tốt. – Tần Dĩnh Nguyệt gật đầu – “Bản cung sẽ dặn kỹ lại một lượt, ngươi nhớ cho rõ. Đến chiều thì đi làm đi. “Dạ. – Tiểu Đào đáp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương