Truy Phong khẽ nói:

“Chỉ là ủy khuất chủ tử quá, cứ phải nhìn sắc mặt hắn ta. Nô tài thấy, thật ra Tuyết Quốc cũng không đáng sợ như chúng ta tưởng. Dù là đường sá hay khí hậu, hiện tại chúng ta đều đã quen dần rồi. Nếu vậy, sao không dứt khoát bỏ rơi hắn?

Hoàng thượng liếc nhìn Truy Phong, ánh mắt thoáng hiện vẻ không hài lòng, thấp giọng quở trách:

“Ngươi hồ đồ! Phía trước chưa biết có chuyện gì, nếu gặp phải cao thủ, trong các ngươi ai có thể ứng phó? Hắn đã đi cùng chúng ta, thì dù chỉ vì bản thân, hắn cũng sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Trước khi tới Vô Lượng Sơn, mặc kệ hắn có làm bộ làm tịch thế nào, chúng ta cũng phải nhẫn nhịn! Có khác gì nhặt được báu vật, chẳng lẽ lại ném đi?

“Nhưng nô tài cảm thấy hắn là để ý đến dung mạo của thiếu phu nhân! – Truy Phong không cam lòng nói.