Chưởng quầy đứng dậy, mỉm cười nói: “Chỉ là trong tiệm quanh năm có người ra ngoài thu mua, nên những bản đồ mua từ tay văn sĩ, hiệp khách giữ lại cũng không ít. Ta lấy cho hiền điệt một bản mới là được.

Xem kỹ lệnh bài Hoàng thượng đưa, chưởng quầy hoàn toàn không nghi ngờ lai lịch hai người. Ông ta rút từ sau tủ ra một tấm vải trắng dày dặn không nhỏ, đưa cho Hoàng thượng, nói: “Hiền điệt nói không sai, Tuyết quốc đất đai rộng lớn, muốn tìm người ở đây, e là còn khó hơn cả ở quý quốc. Huống chi các vị còn chẳng biết người kia sống hay chết, biển tuyết mênh mang, biết tìm từ đâu?

Hoàng thượng vừa đáp “Quả là thế, vừa chăm chú xem bản đồ trong tay. Những nơi khác giờ hắn không để tâm, chỉ muốn tìm cho ra Vô Lượng Sơn…

“Chính là chỗ này! — Hoàng thượng bỗng chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói — “Ta chỉ nhớ phụ thân từng nhắc, cô phụ nói gì đó như Vô Tận Sơn, hay Vô Đạo Sơn gì đấy. Nghĩ lại phụ thân chắc nhớ nhầm, vốn không phải Vô Tận hay Vô Đạo, mà là Vô Lượng! Bằng không, trên bản đồ này cũng chẳng có ngọn núi nào khác có chữ ‘Vô’ nữa.

Chưởng quầy Âu Dương khẽ “hừ một tiếng: “Vậy có khi nào là… Thiên Đạo Sơn chăng? Nếu là Thiên Đạo Sơn, thì vị cô phụ kia của hiền điệt e là không tầm thường rồi.