“Chỉ là… Hoàng thượng nói, “Chúng ta cần thăm dò trước xem Vô Lượng Sơn ở đâu. Nếu đường đi quá xa, trẫm thấy chi bằng dùng cách trực tiếp nhất — đến gặp Mộ Dung Diễm, cùng hắn thương lượng điều kiện. Dung Uyển Tịch gật đầu, nói: “Đợi lát nữa hỏi Quân ca ca xem huynh ấy có biết Vô Lượng Sơn ở đâu không… Nếu có thể tìm được một thư sinh đáng tin, vẽ cho chúng ta bản đồ Tuyết quốc, sau này hành sự cũng dễ dàng hơn. Ta thấy chúng ta nên ra ngoài dạo một vòng, xem thử có chỗ nào nhận viết thuê hay không. Nghĩ đến việc sắp làm, cả Hoàng thượng lẫn Dung Uyển Tịch đều không còn lòng dạ nghỉ ngơi. Hoàng thượng nhanh nhẹn khoác áo bông dày, choàng áo choàng lên người, nói: “Chỉ là giờ trời đã tối, không biết các cửa hàng trong chợ còn mở cửa không. Nếu thuận lợi, lát về mà thấy tiệm may còn mở thì may thêm vài bộ áo bông nữa. Dung Uyển Tịch nhíu mày: “Ngân phiếu ta mang theo đều là ngân phiếu của Đại Phong, ra khỏi Phong quốc thì không dùng được. Bạc trên người ta với chàng, vẫn nên tiết kiệm thì hơn. Hoàng thượng bật cười, lục lọi trong bọc hành lý một hồi. Chỉ thấy trong một túi vải nhỏ được quấn kỹ bằng mấy lớp quần áo, có vài tờ giấy hoa văn lạ mắt. Hoàng thượng mở ra, rung nhẹ trước mặt nàng, nói: “Nàng xem đây là gì? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương