Có lẽ vì Tuyết Quốc xưa nay hiếm khi có người ngoài lui tới, trong nước lại bình yên, nên bọn họ vào thành cực kỳ thuận lợi. Thậm chí không bị tra hỏi lấy một câu, cứ thế trà trộn cùng đám dân từ Phục Long Thành vào Xích Huyết Thành.

Tất nhiên, điều đó cũng nhờ Quân Tử Dạ nhắc nhở từ trước. Trước khi ra khỏi rừng tùng phủ tuyết, hắn đã bảo họ cởi bỏ bớt lớp áo bông dày cộm quấn trong áo choàng, chỉ mặc một lớp áo bông vừa phải và khoác áo choàng ngoài. Người Tuyết Quốc quen sống trong băng giá, vốn không sợ lạnh, họ lại mặc dày như thế chẳng phải rất khả nghi sao?

Thế nên, vừa vào thành việc đầu tiên mà Dung Uyển Tịch và mọi người làm chính là tìm khách điếm! Khát hay đói đều gác lại hết, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cái lạnh! Ngoài chui vào chăn nằm ấm một trận thì chẳng còn mong gì hơn.

Thế mà Quân Tử Dạ lại nói, hiện tại đã là đầu xuân ở Tuyết Quốc rồi. Hắn bảo chừng nửa tháng nữa là tuyết sẽ tan. Đúng là nói đùa! Gió thổi cắt da cắt thịt thế này, ai mà tin nổi tuyết sắp tan?

Lúc này còn ai mà rảnh bận tâm chọn khách điếm đẹp xấu? Vừa thấy một chỗ cách cổng thành gần, mặt tiền cũng không đến nỗi, cả đám liền ào vào. Không ngờ Quân Tử Dạ – người xưa nay chỉ quen được người hầu hạ – lần này lại chủ động đi làm chân chạy việc. Hắn bước lên trước, nói với chưởng quầy: