Hoàng thượng dẫn Dung Uyển Tịch đi bẻ cành cây dưới chân núi, tất nhiên không đi quá xa, chỉ chọn mấy cây gần gần để bẻ vài cành khô. Sơ Hạ đã mang bánh nướng và hộp gia vị xuống khỏi xe ngựa, rồi ghé đến bên lều, mượn ánh sáng đèn dầu bên trong, dùng mũi ngửi thử từng hộp gia vị. Phân biệt xong các loại, nàng hí hửng chờ Hoàng thượng và tiểu thư mang cành cây trở về.

Chợt nghĩ ra rằng mấy cành vừa bẻ xuống đều chưa khô, e là đốt sẽ khó cháy. Nàng định nhắc họ nhặt cành khô rụng dưới đất thì hai người đã ôm mỗi người một bó quay về rồi, trên mặt còn rạng rỡ vô cùng.

Có lẽ hai người họ cũng chẳng phải đói thật, chỉ đơn giản là… muốn chơi thôi. Thế nên nàng cũng không nói gì. Dù sao chỉ cần nhóm được lửa là được, mọi người vui vẻ là chính!

Quả thực cả hai đều rất hào hứng, vừa mang củi về là bắt tay ngay vào việc nhóm lửa… chỉ là, chưa ai từng làm việc này bao giờ, loay hoay mãi cũng chỉ xây được đúng nghĩa một… “đống lửa.

Sơ Hạ thấy thân là nô tỳ, còn đứng xem trong khi hai vị chủ tử lại tự tay nhóm lửa, đúng là có chút không phải. Nhưng thấy cả hai dù thất bại vẫn cười nói vui vẻ, hết lần này đến lần khác không bỏ cuộc, nàng lại không đành lòng phá hỏng không khí ấy… đành tiếp tục nhìn.