Sau đó, nàng ghé qua trướng phòng, rút một ít bạc lẻ và ngân phiếu cần dùng trên đường.

Trên đường về, khi đi ngang qua đầm sen, nàng nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, bất giác nhớ đến tiếng sáo tuyệt mỹ mà Thần Vương đã thổi đêm ấy. Nàng bước lên chiếc thuyền đậu ở bờ, cầm lấy cây sáo dài của Thần Vương. Thấy trong khoang còn đặt đàn tranh, bàn cờ và tiêu, nàng cân nhắc hành lý không nên quá nhiều nên không mang theo những thứ đó.

Loay hoay như vậy, một canh giờ đã trôi qua.

Nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, những vì sao rực sáng... Đi qua khu vườn yên tĩnh, Dung Uyển Tịch bất giác nhớ lại cảnh cùng Thần Vương tản bộ dưới ánh trăng hôm ấy.

Nàng khẽ lắc đầu cười, tự nhủ: Thực ra, lý do nàng nán lại bên ngoài lâu như vậy là vì không muốn trở về phòng đối diện ánh mắt của hắn. Chính nàng cũng không rõ vì sao mình lại vô thức né tránh hắn như vậy. Có gì đáng phải trốn tránh đâu…

Vừa qua khỏi “Kinh Vị, còn chưa đến ngoài cửa Chiêu Đức Viện, nàng đã thấy một chiếc đèn lồng chữ “Đức sáng rực, chầm chậm di chuyển về phía này.

Ngước mắt nhìn lên, bóng người dưới ánh đèn dần trở nên rõ ràng.

“Uyển Tịch… Trong ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, hắn giơ tay vẫy nàng. “Nàng đi đâu vậy? Ta đang định đi tìm nàng đây! Đợi mãi mà nàng không quay lại…

Dung Uyển Tịch tay xách nách mang đủ thứ đồ, không thể nào vẫy tay đáp lại hắn, chỉ có thể bước nhanh về phía hắn.

Thấy nàng mang theo nhiều đồ đạc như vậy tiến lại, trong lòng Thần Vương dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả, như có dòng nước ấm không biết từ đâu len lỏi vào tim hắn, chiếm một góc trong đó, xoay quanh và bén rễ.

Chạy một mạch đến trước mặt hắn, nàng mới nói: “Đi lấy một ít đồ cần mang theo. Đêm nay phải chuẩn bị sẵn, để ngày mai khỏi cuống cuồng.

Thần Vương đón lấy hai túi từ tay nàng: “Cần gì nàng cứ bảo người dưới làm là được, sao phải tự mình nhọc công thế này? Nếu không yên tâm, để ta đi cùng nàng cũng được mà.

“Được rồi, đồ cũng đã mang về, nói nhiều làm gì nữa, mau về phòng đi thôi. Hình như ta bị muỗi đốt, cổ ngứa quá.

“Mấy ngày nay trời nóng, muỗi bắt đầu xuất hiện rồi. Ai bảo nàng cứ để mình làm mồi cho chúng? Đáng đời, không cần thương tiếc… Nào, để ta xem, bị đốt ở đâu?

Miệng thì nói không thương tiếc, nhưng lại sốt sắng muốn xem. Thần Vương nghĩ… đây có phải gọi là “tự ngược đãi bản thân không?

Nhưng Dung Uyển Tịch không cho hắn cơ hội đó, mượn ánh đèn trong tay hắn, nàng chạy một mạch vào trong viện.

Thần Vương đi theo, dặn dò Tri Thu: “Tri Thu, ngươi qua Huyền Hồ Viện lấy thuốc mỡ trị ngứa, nói là nương nương bị muỗi đốt.

“Tri Thu, không cần phiền phức vậy, ta đã mang về rồi. Dung Uyển Tịch vội nói thêm.

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, thầm nghĩ: Hắn chỉ biết sai bảo nha hoàn của nàng, không phải người của hắn nên chẳng biết xót xa gì.

“Ái phi đúng là chu toàn. Thần Vương vừa nói vừa bắt đầu lục lọi đống túi nàng mang về.

Một đêm không có gì đáng nói, đến hôm sau chỉ riêng việc thu xếp đồ đạc cũng đủ bận rộn cả ngày.

Thần Vương xuất hành, Vân Thường, nha hoàn thân cận của hắn, dĩ nhiên cũng phải theo. Sáng sớm, Vân Thường đã qua, nói muốn nghe lệnh của nương nương, giúp nàng thu dọn. Nhưng Thần Vương lại bảo: “Không cần đâu, Vương phi tự làm được, nàng ấy khéo léo hơn ngươi. Ngươi ở đây chỉ thêm phiền phức.

Lúc ấy, Dung Uyển Tịch thực sự muốn bóp chết hắn! Lại đi rước thêm thù oán cho nàng nữa!

Dĩ nhiên, lần này không phải Thần Vương cố ý chọc ghẹo, hắn chỉ đơn thuần muốn gây khó dễ cho nàng. Còn việc rước thêm thù oán, chỉ là “tác dụng phụ.

Thấy Vân Thường uể oải rút lui, Thần Vương vẫn ung dung như thường. Dung Uyển Tịch cũng chỉ có thể tự mình làm trâu làm ngựa cho hắn cả ngày.

Trước bữa tối, Lư Thải Hi mới “kịp thời đến giúp đỡ.

“Thiếp thân đến xem nương nương có điều gì cần phân phó. Sợ nương nương vất vả quá, thiếp thân vừa dọn dẹp xong, còn chưa kịp uống một ngụm trà đã vội vàng chạy tới… Lư Thải Hi nói.

“Vừa mới xong, không còn gì bận nữa. Dung Uyển Tịch cười đáp.

Lư Thải Hi rõ ràng không có ý định rời đi. Nàng đến vào giờ dùng bữa tối, chắc chắn không đơn giản chỉ để hỏi han như vậy.

Thấy Thần Vương đang đọc sách trong thư phòng, Lư Thải Hi cười hỏi: “Nương nương có chuẩn bị sách nào cho điện hạ chưa? Trên đường đi nhàm chán, nếu có vài quyển sách thì điện hạ cũng có thứ để giải khuây.

“Đương nhiên là đã chuẩn bị rồi. Dung Uyển Tịch cười đáp.

Lư Mỹ nhân quả nhiên đang cố ý “soát lỗi, bổ khuyết cho nàng.

Nếu có thứ gì đó Vương phi không nghĩ đến mà nàng ta lại nghĩ ra, chắc chắn Thần Vương sẽ cảm thấy nàng ta chu đáo hơn, hiểu rõ sở thích của hắn hơn.

Chỉ tiếc rằng… Dung Uyển Tịch liếc nhìn Thần Vương một cái, thầm nghĩ hắn chẳng hề lắng nghe cuộc đối thoại của hai người. Có lẽ từ lúc Lư Mỹ nhân bước vào, hắn đã “khóa” tai mình lại rồi.

Lư mỹ nhân không nói đến chuyện rời đi, mà nàng biết rõ chẳng có việc gì cần, nên cũng không tiện đuổi. Đành trò chuyện đôi câu với nàng ta. Một lúc sau, đồ ăn tối đã được đưa đến cửa, Tri Thu hỏi nàng có cần dọn lên không.

Dung Uyển Tịch gọi một tiếng: “Điện hạ.

Thần Vương như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, đáp: “Hả? Gì cơ?

Thực sự là “hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ“.

Thấy phản ứng của Thần Vương, sắc mặt Lư Thải Hi thoáng tối lại. Những lời nàng vừa nói với Dung Uyển Tịch thực chất là để Thần Vương nghe, nhưng xem ra hắn hoàn toàn không để tâm, mà chỉ mải mê với quyển sách trong tay.

“Người của phòng bếp đến hỏi có cần dọn cơm không? Dung Uyển Tịch đáp.

“Dọn vào đi, Thần Vương nói.

Rồi hắn quay sang nhìn Lư Thải Hi: “Thải Hi đến à? Vào từ lúc nào? Bổn vương không hay biết.

“Cũng được một lúc rồi, Lư Thải Hi cúi chào, dịu dàng nói.

Thần Vương gật đầu: “Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến Hoài An phủ, y phục, phấn son, mấy thứ dưỡng nhan nàng hay dùng đã chuẩn bị xong cả chưa?

“Nhờ điện hạ quan tâm, thiếp thân đã chuẩn bị xong xuôi rồi… Lư Thải Hi khẽ liếc qua Dung Uyển Tịch, ngượng ngùng nói với Thần Vương: “Điện hạ từng nói thích nhất mùi hương trên người thiếp, thiếp đã mang theo cả hương liệu bí chế rồi. Nếu điện hạ mệt mỏi, có thể qua chỗ thiếp để thư giãn một chút.

“Nàng chu đáo lắm… Thần Vương cười đáp.

“Ái thiếp chưa ăn tối phải không? Thần Vương hỏi tiếp.

“Chưa ạ, Lư Thải Hi đáp, “Thiếp bận chuẩn bị mọi thứ, xong việc liền vội vã qua đây, còn chưa kịp uống một ngụm trà.

Thần Vương nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xoa hai cái, nói đầy mờ ám: “Chỉ có nàng là hiểu lòng bổn vương… Thôi, đừng nấn ná ở đây nữa, mau về Hương Lai Viện dùng bữa đi.

Chỉ trời mới biết, lúc này Dung Uyển Tịch đã phải dùng bao nhiêu sức lực để nén lại tiếng cười suýt bật ra.

Nghe Thần Vương nói vậy, Lư Thải Hi như từ trên đỉnh núi rơi xuống đáy vực. Sắc mặt thoáng u ám, nhưng lại không dám thể hiện quá rõ, sợ bị cho là không biết chừng mực. Vì vậy, nàng ngoan ngoãn hành lễ, dịu dàng nói: “Nếu điện hạ không có việc gì sai bảo, thiếp thân xin phép cáo lui, không quấy rầy điện hạ và nương nương dùng bữa.

“Được, nàng đi đi, Thần Vương cười nói.

Lư Thải Hi vừa ra khỏi cửa, món ăn cuối cùng cũng được bưng lên.

Đám nô tỳ dọn bàn và Lư Thải Hi gần như cùng lúc rời khỏi phòng. Lúc này, Dung Uyển Tịch mới không nhịn được mà bật cười “phì một tiếng.

“Ái phi cười gì thế? Thần Vương vô tội nhìn nàng.

“Không… không có gì. Dung Uyển Tịch cố gắng nén cười, cũng không muốn nói thẳng ra. Đã là chuyện cả hai đều ngầm hiểu, nói ra chẳng phải mất vui sao?

Thần Vương, người này… ngẫm kỹ lại thì cũng thú vị thật. Mỗi ngày ở bên hắn, luôn có vô số chuyện khiến nàng phải bật cười.

“Để làm ái phi vui vẻ, bổn vương cũng đâu dễ dàng gì? Haiz… Không biết Thải Hi về phòng rồi sẽ buồn bã thế nào đây. Quả nhiên, từ xưa đến nay chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc… Thần Vương vừa lắc đầu vừa tỏ ra cảm thán.

Dung Uyển Tịch lắc đầu, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, chỉ là không thèm để ý đến hắn nữa.

Trong những ngày yên tĩnh như thế này, nếu tâm tư hắn không đặt vào việc trêu ghẹo nàng, thúc giục nàng sớm chịu thua, thì còn đặt vào đâu được? Người này thoạt nhìn như chẳng màng thế sự, nhưng thực chất, lòng hiếu thắng lại rất mạnh mẽ.

Trong khi phủ Thần Vương bình yên như vậy, ở thành Nam, phủ Trấn Quốc Công…

Trong phòng của đại công tử Chu Thanh Sơn, dù là cuối xuân nhưng vẫn đóng kín cửa sổ. Trong viện thậm chí không có một người hầu nào, yên tĩnh đến lạ thường.

Trấn Quốc Công Chu Diên và con trai cả Chu Thanh Sơn đang ngồi bên bàn tròn, bàn bạc điều gì đó…

“Vậy ý của phụ thân là, chúng ta… một là không làm, hai là làm cho xong? Chu Thanh Sơn nói, trên mặt thoáng hiện vẻ căng thẳng.

Trấn Quốc Công Chu Diên, nay đã ngoài năm mươi, râu tóc hoa râm, ánh mắt sắc như chim ưng, uy nghiêm vô cùng. Thấy vẻ mặt của con trai, ánh mắt ông hơi tối lại, nghiêm giọng nói: “Nếu không nhân lúc này mà dứt bỏ tai họa này, sau này khi thế lực của Thần Vương lớn mạnh, muốn trừ bỏ hắn sẽ chẳng dễ dàng gì.

Thấy phụ thân hơi không vui, Chu Thanh Sơn không dám nói thêm, chỉ đành hỏi: “Vậy ý phụ thân là chúng ta phải làm thế nào?

Ánh mắt Chu Diên sâu thẳm, thở dài: “Nếu không phải vì bệ hạ có ý trừ bỏ Chu gia ta, thì Chu gia ta cần gì phải làm những việc bất trung bất nghĩa này? Chỉ tiếc thế sự bức bách, đã rõ ràng rằng bệ hạ muốn nâng đỡ Thần Vương để kiềm chế thế lực Thái tử, nhằm đối phó Chu gia. Đã định sẵn sẽ có một cuộc đấu đá, chúng ta không thể trốn tránh được.

“Con à, nếu đã định sẽ có một trận chiến, vậy tại sao không ra tay ở giai đoạn dễ chiến thắng nhất? Lúc này tranh đấu vừa khởi, mọi chuyện chưa rõ ràng, phòng bị của Thần Vương cũng chưa đến mức nghiêm ngặt. Dù lúc này hắn có chuyện gì, ai sẽ nghĩ đến Chu gia? Ngay cả bệ hạ cũng chưa chắc nghĩ chúng ta hành động nhanh như vậy. Chỉ cần không còn Thần Vương, trong số những người con của bệ hạ, kẻ có thể gánh vác trọng trách cũng chỉ còn Linh Vương mà thôi…