Ngài trước tiên là Hoàng đế, sau đó mới là phụ thân. Làm Hoàng đế đã lâu, tấm lòng làm cha liệu còn sót lại bao nhiêu? Thấy Thần Vương trầm ngâm không nói hồi lâu, Dung Uyển Tịch và Dung Khanh cũng không biết nên nói gì cho phải. Dù sao, đây là chuyện của hoàng gia, người ngoài như họ, nói gì cũng không thích hợp. “Haha... Như vậy cũng tốt. Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Thần Vương khẽ cười, nói ra một câu như vậy. “Đúng thế, Dung Khanh cũng cười đáp, “Có thể thấy bệ hạ trong lòng yêu thương và bảo vệ Điện hạ. “Haiz... Nếu không, để đại ca chụp cho cái mũ ‘uống rượu gây chuyện’, thì mặt mũi bổn vương cũng chẳng còn gì mà giữ. Thần Vương cười nhẹ nhàng, nhưng Dung Uyển Tịch không nghĩ rằng trong lòng hắn thực sự nhẹ nhõm như lời hắn nói. Ở cùng Thần Vương một thời gian, nàng đã quen thuộc với những cảm xúc của hắn. Khi nào là thật sự vui vẻ, khi nào là nụ cười giả tạo, nàng không cần suy đoán lâu. Chỉ cần nhìn qua, đa phần nàng đều phân biệt được. Dung Uyển Tịch cũng không hiểu vì sao. Rõ ràng thời gian họ ở bên nhau chưa lâu, rõ ràng hắn không phải là người dễ bị người khác nhìn thấu... “Điện hạ, lão gia, Giang đại phu đã đến. Từ bên ngoài, tiếng Trung bá vọng vào. “Cho vào. Thần Vương lên tiếng. Giang đại phu bước vào, hành lễ với Thần Vương rồi nói: “Việc Điện hạ giao cho tại hạ, đã hoàn thành. “Ồ? Đưa bổn vương xem nào. Thần Vương cười nói. Giang đại phu đưa một tờ đơn thuốc cho Thần Vương. Thần Vương nhìn một lúc lâu, rồi nói: “Giang đại phu thật có tâm. Biết rằng Túy Tiên Thảo khó tìm, mà vẫn đưa ra mấy thứ thay thế khác cho bổn vương. “Chỉ là những thứ thay thế này, hiệu quả dẫu sao cũng không thể bằng Túy Tiên Thảo. Thuốc ‘Túy Mộng Trường’ vốn có hiệu lực năm canh giờ, nhưng dùng những thứ này, hiệu lực chỉ khoảng hai ba canh giờ, cũng chẳng khác gì thuốc mê thông thường. “Đúng vậy, nếu dùng những thứ này thì mất hết ý nghĩa rồi. Thần Vương nói. Hắn lại cười, nói: “Chuyện này phiền đến Giang đại phu, sau này bổn vương sẽ bảo lão gia nhà ông thưởng hậu hĩnh cho ông. “Điện hạ đùa rồi. Tại hạ là gia y của phủ Tướng quân, làm việc cho Điện hạ cũng là bổn phận của tại hạ. Giang đại phu cúi người đáp. Sau khi Giang đại phu lui xuống, Dung Uyển Tịch và Thần Vương ở lại trò chuyện cùng phụ thân một lúc. Dùng xong bữa trưa tại nhà, họ mới lên xe trở về Vương phủ. Trên xe ngựa, Dung Uyển Tịch nhìn Thần Vương đang nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng nói: “Thật ra trong lòng Điện hạ, là hy vọng bệ hạ sẽ cho Thái tử một cơ hội lên tiếng, đúng không? Thần Vương hơi hé mắt, nhìn nàng qua đôi mắt nửa nhắm, mỉm cười: “Quả nhiên là không qua được mắt nàng. Dung Uyển Tịch khẽ cười. Thần Vương ngồi thẳng dậy, hoàn toàn mở mắt, nhìn Dung Uyển Tịch, nói: “Uyển Tịch, nàng nói xem... có phải chúng ta đã hiểu lầm? Có lẽ là đã trách nhầm phụ hoàng? “Có lẽ thế... Dung Uyển Tịch nhìn hắn, nụ cười mang theo hàm ý sâu xa. Thực ra, trong lòng Thần Vương đã có câu trả lời. Hắn biết rằng những gì hắn suy đoán là đúng. “Tại sao Điện hạ không nghĩ rằng, phụ hoàng không cần xem phản ứng của Thái tử, không phải vì không quan tâm đến sự thật, mà là vì tin tưởng Điện hạ? Dung Uyển Tịch hỏi. Thần Vương lắc đầu cười, vẻ bất đắc dĩ: “Nàng ấy à, rõ ràng đã biết câu trả lời, mà vẫn cứ muốn bổn vương tự mình nói ra. Dung Uyển Tịch mỉm cười không nói. “Phụ hoàng của ta, chính người cũng đã trải qua một trận đấu đá để bước lên ngai vàng, làm sao không hiểu những âm mưu toan tính giữa các hoàng tử? Trong hoàng gia, vốn không có cái gọi là lòng tin thực sự. Dù phụ hoàng có thích ta đến đâu, người cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ta. Điều mà phụ hoàng không tin, không phải là ta sẽ không gây chuyện sau khi uống rượu, mà là người không thể phân định được, rốt cuộc là ta đang bày mưu gài bẫy đại ca, hay đại ca đang giăng lưới hại ta, hoặc cả hai chúng ta đang cùng lập mưu với nhau.” “Khi không thể phân định được, lựa chọn tốt nhất chính là thuận theo dòng nước. Dù ta rơi vào bẫy của đại ca, hay đại ca bị ta gài bẫy, đối với sự ổn định của hoàng quyền, đều chỉ có lợi mà không có hại.” Dung Uyển Tịch mỉm cười hỏi: “Vậy, rốt cuộc là Điện hạ và Thái tử, ai rơi vào bẫy của ai?” “Lúc đầu, ta rơi vào bẫy của đại ca. Nhưng sau đó, đại ca lại rơi vào bẫy của ta.” Thần Vương khẽ xòe tay, cười nói, “Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền, vừa giúp đại ca, vừa giúp chính mình.” Dung Uyển Tịch khẽ cười, ánh mắt đã ngập tràn vẻ khâm phục. “Ái phi đang nghĩ gì vậy?” Thần Vương nhìn thấy sự khâm phục trong mắt nàng, mỉm cười hỏi. Dung Uyển Tịch cũng không che giấu, thản nhiên nói: “Chàng thật thông minh.” “Đương nhiên rồi...” Thần Vương nghiêng người lại gần Dung Uyển Tịch, dùng hai ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên, cười nói: “Nếu không thông minh, làm sao xứng đáng để đấu trí với ái phi, hửm?” Dung Uyển Tịch hơi nghiêng đầu né tránh: “Thiếp chưa từng nghĩ đến việc đấu trí với Điện hạ. Thiếp chỉ muốn yên ổn sống trong Vương phủ, làm tròn bổn phận của mình, quản lý hậu viện cho tốt mà thôi.” “Như vậy không được...” Thần Vương mỉm cười, nói: “Chỉ quản lý hậu viện thì quá lãng phí tài năng của ái phi.” “Vậy... Điện hạ cho rằng, tài năng của thiếp nên dùng vào việc gì?” Dung Uyển Tịch hỏi, ánh mắt đầy hàm ý nhìn Thần Vương. “Chốn cung thành cao vời, vinh hoa vô tận...” Thần Vương khẽ nhắm mắt, lẩm bẩm câu này, thở dài một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt nhìn Dung Uyển Tịch. “Ái phi, phong vân đã nổi, nàng có nguyện cùng ta nắm tay bước tiếp?” Dung Uyển Tịch bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Chuyện này không phải vấn đề có nguyện ý hay không, mà là do thân phận. Thiếp là Vương phi của Điện hạ, tất nhiên không có lựa chọn khác.” Thần Vương lắc đầu: “Không giống nhau đâu... Thôi vậy, giờ để nàng nói nguyện ý hay không, quả thực là quá khó.” Nguyện ý hay không là vấn đề của trái tim; có lựa chọn hay không là vấn đề của thế sự. Hai điều này, làm sao có thể đặt ngang hàng? Kỳ lạ thay, từ khi nào hắn lại bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của nàng như vậy? Khi trở về Vương phủ, Dung Uyển Tịch bắt đầu thực hiện lời hứa với Thần Vương – giúp hắn chép sách. Nàng cặm cụi trong thư phòng, dồn tâm trí và sức lực. Nhưng Thần Vương chẳng những không giúp gì, không mài mực hay rót trà, mà lại còn gọi Tuyết Nhung vào, nằm dài trên bàn ngoài sảnh trêu chọc con chó, làm náo loạn đến mức nàng không thể tập trung. “Không chép nữa!” Khi Tuyết Nhung bị Thần Vương trêu đến mức sủa ầm lên lần thứ không biết bao nhiêu, Dung Uyển Tịch cuối cùng không chịu nổi, đặt bút xuống, buông lời phản kháng. “Ái phi...” Lúc này Thần Vương mới nhận ra, bước tới bên nàng, vẻ mặt quan tâm: “Ái phi có muốn uống trà không? Có thấy nóng không? Hay nàng đói rồi?” Đúng rồi, đây mới là thái độ cần có khi nhờ người khác giúp đỡ! Với thái độ này của hắn, Dung Uyển Tịch tự nhủ bản thân cũng không phải là người thích làm khó dễ người khác, bèn nhặt bút lên, kiên nhẫn tiếp tục chép sách cho hắn. Nhận ra ý của Dung Uyển Tịch, Thần Vương tỏ ra chu đáo, đích thân rót một ly trà, đặt cạnh tay nàng. Dung Uyển Tịch liếc nhìn, không khách sáo cầm lên uống cạn, buông một câu: “Đa tạ Điện hạ.” Rõ ràng là nói cho có lệ. Nhưng nhìn nàng ngửa cổ uống trà đẹp đến vậy, Thần Vương như thể bị mê hoặc, lại rót thêm một ly, lần này trực tiếp đưa tận tay nàng. Dung Uyển Tịch ngạc nhiên chớp mắt, nhưng khi người ta đã đưa tận tay, không nhận cũng không hay. Vì vậy, nàng lại đón lấy, uống một hơi cạn sạch, vẫn buông một câu: “Đa tạ Điện hạ.” Nhưng... Đây là tình huống gì thế này? Vừa viết được hai chữ, lại một chén trà nữa được đưa đến trước mặt nàng. “Không... không cần đâu Điện hạ, đa tạ ý tốt của Điện hạ, thiếp không khát nữa rồi.” Dung Uyển Tịch cười, khéo léo đẩy chén trà ra. “Không sao cả, phòng ngừa trường hợp bất trắc, ái phi uống thêm một chén nữa đi.” Thần Vương nói. Dung Uyển Tịch nhìn hắn, chớp mắt vài lần, đờ đẫn nhận lấy chén trà, lại ngửa cổ uống cạn... Sau đó, nàng lặng lẽ đưa chén trà lại vào tay hắn, hỏi: “Được rồi chứ, Điện hạ?” “Ái phi uống trà mà ngửa cổ thế này, thật đẹp mắt.” Thần Vương cười ngây ngô. Nhìn bộ mặt si mê của hắn, Dung Uyển Tịch liền dựng cuốn sách lên để chắn tầm mắt của hắn. “Điện hạ, nhiệm vụ nặng nề, mong Điện hạ đừng quấy rầy thiếp.” “Được, được... không quấy rầy nữa.” Thần Vương vừa nói vừa thong dong rời đi. Dung Uyển Tịch hạ cuốn sách xuống, thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Trong lòng nàng không khỏi âm thầm trách mình: Nàng đúng là điên rồi, sao lại đi chọc ghẹo hắn làm gì chứ? Ba ngày liền chép sách cho Thần Vương, tay nàng đã mỏi rã rời, mắt cũng mệt mỏi. Nhưng đã nhận lời thì phải làm trọn vẹn, sao có thể bỏ dở giữa chừng? Haiz... “Điện hạ... có người trong cung đến truyền chỉ rồi!” Chiều ngày thứ ba, bỗng nghe thấy Trác Tửu vội vã chạy đến bẩm báo. Dung Uyển Tịch đặt bút xuống, đi đến phòng ngủ, gọi Thần Vương đang ngủ trưa hơn một canh giờ mà vẫn chưa tỉnh. “Điện hạ, trong cung có người đến truyền chỉ.” Nàng nhẹ nhàng lay hắn. Đôi mắt Thần Vương khẽ động, sau đó liền mở ra. Hắn ngồi dậy, nói: “Nhanh thế sao? Mới ba ngày đã đến rồi...” Nghe hắn nói vậy, Dung Uyển Tịch liền biết, hắn đã sớm dự liệu được sẽ có thánh chỉ đến. Vì là tiếp thánh chỉ, các thiếp trong phủ cũng phải ra quỳ tiếp chỉ. Bọn tiểu đồng trong phủ chắc hẳn đã sớm đến các viện báo tin. Khi Thần Vương và Dung Uyển Tịch bước ra khỏi viện Chiêu Đức, đúng lúc nhìn thấy năm vị mỹ nhân cùng các nha hoàn hối hả chạy đến. Nhìn những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, họ từ xa đã cúi chào cung kính: “Thiếp thân bái kiến Điện hạ, bái kiến Vương phi...” Một vùng lấp lánh ánh màu rực rỡ quỳ trên nền đất, khiến người ta không khỏi chói mắt. Thần Vương lắc đầu, thở dài: “Thật đau đầu.” Dung Uyển Tịch mỉm cười, bảo các nàng đứng lên, nhẹ giọng: “Không cần đa lễ.” Quay người, nàng theo sau Thần Vương, khẽ cười nói: “Thiếp cứ nghĩ Điện hạ thích những cảnh tượng thế này chứ!” “Ái phi lại trêu ghẹo bổn vương...” Thần Vương cười đáp. Mấy vị mỹ nhân cố ý bước nhanh hơn, giữ khoảng cách ba bước sau Thần Vương và Dung Uyển Tịch. Đến khoảng sân lát đá cẩm thạch trước cổng lớn của Vương phủ, tất cả quỳ xuống nghe chỉ. Công công bên cạnh hoàng thượng, Lý công công, dõng dạc tuyên chỉ: “Việc chỉnh trị sông Tam Hoài là trọng đại, trẫm lo rằng sức một mình Thái tử không kham nổi. Nay đặc biệt bổ nhiệm Thần Vương làm Phó giám sát, đến phủ nha Hoài An hỗ trợ Thái tử. Việc này quan trọng, đường xa lại lâu ngày, trẫm niệm tình Thần Vương mới thành hôn, đặc cách cho phép đưa Vương phi theo cùng. Mong Thần Vương tiếp chỉ xong, mau chóng chuẩn bị, chọn ngày khởi hành... Khâm thử.” “Nhi thần lĩnh chỉ, tạ ơn hoàng ân.” “Nhi tức lĩnh chỉ, tạ ơn hoàng ân.” Thần Vương và Dung Uyển Tịch tiếp chỉ, quỳ tạ ơn. Thần Vương đứng dậy sau khi nhận chỉ, hỏi: “Công công, không biết khi nào đại ca khởi hành?”