“Ngươi sợ nhị ca sẽ thay lòng sao?” Thần Vương dường như rất hứng thú với tình cảm của nàng. Trước sự tò mò của Thần Vương, Dung Uyển Tịch không cảm thấy phản cảm, ngược lại, bởi biết hắn có phần hiểu nàng, nàng sẵn lòng trò chuyện cùng hắn. “Dẫu sao vào ngày đại hôn, ta đã làm tổn thương chàng đến vậy... Huống chi, dù chàng không thay lòng, cũng khó lòng vượt qua những biến động của thế sự. Ở độ tuổi này, với thân phận như vậy, chàng rồi cũng phải cưới vợ, nạp thiếp... Chỉ trách có duyên mà không phận thôi.” Dung Uyển Tịch đáp. “Ái phi...” Giọng Thần Vương bỗng trở nên sâu lắng, “Nếu không màng thế sự, chỉ xét theo ý nguyện của nàng, nàng có muốn nối lại tiền duyên với chàng không?” “Tất nhiên, chỉ cần chàng không rời, lòng ta sẽ không đổi.” Dung Uyển Tịch trả lời dứt khoát. Nhưng tiền đề là… chàng không rời. Thần Vương mỉm cười, cũng khẽ thở dài: “Uyển Tịch, đôi lúc ta thật sự ghen tị với nàng...” Dung Uyển Tịch quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt lộ vẻ dò hỏi. Thần Vương giải thích: “Nàng đối với người mình yêu, lại kiên định đến thế...” “Sao? Điện hạ không kiên định sao?” Dung Uyển Tịch hỏi. “Ta cũng muốn kiên định, chỉ là...” Thần Vương ngồi thẳng dậy, nhìn nàng với ánh mắt đầy nghiêm túc: “Ái phi, về chuyện này, ta muốn hỏi ý kiến nàng. Nàng nghĩ xem, liệu Tần Dĩnh Nguyệt có biết rõ chuyện đó không?” Dung Uyển Tịch không muốn lừa dối hắn, liền thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình: “Biết. Theo ý thiếp thân, Tuệ mỹ nhân đã thông đồng với thái tử. Từ khi chúng ta bước vào phủ thái tử, nàng ta đã cố ý gợi cảm xúc trong điện hạ, khiến người động lòng, loạn ý.” Thần Vương nhìn nàng một hồi, rồi đứng dậy cười khổ: “Ái phi, lời nàng nói luôn thẳng thắn, đâm trúng tim, khiến ta muốn không tỉnh táo cũng khó.” Dung Uyển Tịch khẽ cười: “Nhưng trong lòng điện hạ, hẳn là không muốn tỉnh táo, đúng không?” “Đúng vậy...” Thần Vương nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Ta không muốn tỉnh táo. Bởi nếu tỉnh táo, tức là tự phủ nhận toàn bộ quá khứ thời niên thiếu của mình...” “Ta không muốn tin rằng, Nguyệt nhi là người giỏi tính toán như vậy. Trong ký ức của ta, nàng ấy cao ngạo, thanh cao. Dù nàng không có tình cảm nam nữ với ta, nhưng luôn là người bạn chí cốt ở Thái Học. Với tính cách của nàng, không thể nào lại hại ta. Huống hồ, dùng chính bản thân mình làm mồi nhử, lợi dụng tình cảm của ta dành cho nàng...” Nhìn bóng lưng Thần Vương đứng đó, Dung Uyển Tịch cảm thấy dáng vẻ ấy thật cô đơn, khiến người ta đau lòng. Sinh ra trong hoàng gia, những ấm áp mà hắn có thể cảm nhận được thật ít ỏi. Nhưng dù thế nào, Thần Vương vẫn là con người bằng xương bằng thịt, có máu, có cảm xúc. Khát khao sự ấm áp, sự tin cậy và cảm giác an yên, là bản năng của con người. Trong những năm tháng cô độc ấy, Tần Dĩnh Nguyệt có lẽ là người duy nhất khiến hắn cảm nhận được ấm áp, sự tin tưởng và ổn định. Nhưng giờ đây, việc buộc hắn nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo giác, có phải quá tàn nhẫn không? Dung Uyển Tịch đứng dậy, nhẹ giọng nói từ phía sau hắn: “Điện hạ, thực ra thiếp thân nhìn người không chuẩn xác lắm. Hơn nữa, từ nhỏ thiếp thân đọc quá nhiều sách, khi gặp chuyện, khó tránh khỏi việc áp đặt những mưu lược trong sách vào thực tế, luôn biến chuyện đơn giản thành phức tạp, luôn nghĩ xấu về người tốt.” Thần Vương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc, rồi bỗng cười, quay lại nhìn nàng: “Ái phi, nàng bắt đầu quan tâm đến ta rồi, nàng nhận ra chưa?” Dung Uyển Tịch thoáng sững sờ, nhưng rồi lập tức bình thản đáp: “Thiếp thân đương nhiên quan tâm đến điện hạ. Dẫu sao thiếp thân là Thần Vương phi, vinh nhục của thiếp thân đều gắn liền với điện hạ.” “Ta không nói đến loại quan tâm này... ái phi trong lòng hiểu rõ, chỉ là đang biện bạch thôi.” Thần Vương nhẹ vỗ vai nàng, khẽ thở dài. Đúng lúc này, các nha hoàn mang bữa sáng đến cửa. Vân Thường theo sau để hầu hạ, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, nương nương, có thể dọn bữa được chưa ạ?” “Dọn vào đi.” Thần Vương ra lệnh. Ra lệnh xong, hắn còn ôm bụng lẩm bẩm: “Sao hôm nay lâu thế? Đói chết bản vương rồi.” Vân Thường dẫn các nha hoàn dọn bàn, cười nói: “Nghe người trong bếp bảo, nửa canh giờ trước họ đến hỏi xem có dọn bữa hay không, nhưng Chiêu Đức viện lại không có ai. Họ tưởng sáng nay không dùng bữa, nên cũng không giữ ấm đồ ăn. Mãi đến khi Sơ Hạ đi truyền bữa, họ mới vội vàng chuẩn bị lại.” Thần Vương gật đầu, hỏi: “Đã giờ nào rồi?” “Bẩm điện hạ, vừa qua giờ Tỵ.” “Đã giờ Tỵ rồi sao? Sáng nay bận quá, đến mức quên cả thời gian...” Khóe môi Thần Vương thấp thoáng một nụ cười. Vân Thường đã nghe về việc Thần Vương và Vương phi ngủ trên thuyền ở đầm sen và sáng sớm vui đùa dưới nước. Giờ nhìn nụ cười dịu dàng trên khóe môi Thần Vương, nàng đoán hẳn là hắn đang hồi tưởng lại chuyện buổi sáng. Trong lòng nàng, không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót khó tả. Những nữ nhân được hắn sủng ái, người này nối tiếp người kia, mỗi khi được sủng ái, hắn đều hết mực yêu thích. Nhưng lần này, có vẻ như khác biệt. Nàng cũng không rõ khác biệt ở đâu, chỉ cảm thấy Thần Vương đối với Vương phi không giống những đoá hoa cỏ thoáng qua trong lòng hắn trước đây. Nhưng nghĩ lại cũng buồn cười, Thần Vương đối xử với Vương phi thế nào thì liên quan gì đến nàng? Nàng chỉ là một nha hoàn chưa từng lọt vào mắt hắn, dù hắn không thích Vương phi, lẽ nào đến lượt nàng sao? Dung Uyển Tịch ngồi xuống bên cạnh Thần Vương. Biết nàng không thích có người hầu hạ khi dùng bữa, Thần Vương liền ra lệnh: “Vân Thường, ngươi đi làm việc khác đi.” “Dạ.” Vân Thường đáp, rồi rời khỏi phòng. Dùng xong bữa sáng, Dung Uyển Tịch định chép sách cho Thần Vương, nhưng hắn lại nắm lấy tay nàng, nói: “Chuyện này không vội, chúng ta có việc quan trọng hơn cần làm.” “Việc gì vậy?” Dung Uyển Tịch thắc mắc. “Đi cùng nàng về nhà mẹ đẻ.” Thần Vương đáp. “Điện hạ, thiếp thân không vội về thăm nhà đâu...” Dung Uyển Tịch còn chưa dứt lời, đã bị Thần Vương kéo ra khỏi phòng. “Nhưng bản vương nhớ nhạc phụ rồi...” Thần Vương nắm lấy cổ tay nàng, không cho nàng từ chối. Dung Uyển Tịch đành để hắn lôi đi khỏi Chiêu Đức viện, hướng về phía chuồng ngựa. Hắn gọi Phùng Tứ chuẩn bị xe ngựa, rồi đưa nàng ra khỏi cửa sau của phủ. Ngồi trên xe, Thần Vương dứt khoát ra lệnh: “Đến phủ Hộ Quốc tướng quân.” Dung Uyển Tịch không tin rằng Thần Vương thực sự nhớ cha nàng, nhưng trong thời điểm nhạy cảm này, hắn khăng khăng đến tướng quân phủ, khiến nàng không khỏi khó hiểu. Khi xe ngựa đi qua tường cao, Thần Vương vén rèm xe, nói: “Lão Phùng, chúng ta không đi thẳng đến tướng quân phủ. Ngươi đưa bản vương và Vương phi đến chợ trước, thả chúng ta xuống rồi đợi bên ngoài.” “Dạ, điện hạ.” Phùng Tứ đáp. Hắn lại định làm gì đây? Dung Uyển Tịch nhìn Thần Vương đầy thắc mắc. Đến chợ, Thần Vương xuống xe trước, rồi chìa tay ra đỡ nàng. Ở nơi đông người như chợ, hoặc cũng có thể vì đã quen, Dung Uyển Tịch tự nhiên đặt tay mình vào tay hắn, để hắn dìu xuống xe. Thần Vương nắm tay nàng, và không chịu buông. Dung Uyển Tịch khẽ giãy, nhưng hắn rất kiên quyết. Hắn nắm chặt tay nàng, cùng nàng bước đi giữa chợ, thu hút không ít ánh mắt tò mò của dân chúng. “Là Thần Vương điện hạ và Vương phi nương nương...” “Ê, không phải nghe nói hôm qua Vương phi nương nương bị làm nhục sao? Sao hôm nay Thần Vương điện hạ lại dắt nàng đi chợ thế này?” “Ngươi không biết à? Tối qua, phủ doãn đại nhân đã thẩm vấn đám cường đạo. Chúng khai rằng không dám động vào Vương phi nương nương.” “Thật sao? Ta vừa ra ngoài, chưa nghe tin này… Bảo sao! Nếu Vương phi nương nương thực sự bị làm nhục, Thần Vương điện hạ sao có thể nắm tay nàng thế này chứ?” “Phải đó, lúc ấy ghét bỏ còn không kịp…” Nghe những lời xì xào của dân chúng, Dung Uyển Tịch hiểu ngay ý đồ của Thần Vương. “Ái phi, chúng ta đến Phúc Bảo Trai mua ít bánh ngọt tặng nhạc phụ nhé? Bánh ở đây còn ngon hơn cả bánh trong ngự thiện phòng đấy!” Thần Vương chỉ về phía tiệm bánh gần đó, vẫn nắm tay nàng, tự nhiên hỏi. “Thiếp thân cảm tạ điện hạ đã nhớ đến phụ thân.” Dung Uyển Tịch mỉm cười đáp. Thần Vương dắt tay nàng, bước về phía Phúc Bảo Trai. Dung Uyển Tịch nghe thấy trong đám đông vang lên những lời trầm trồ ngưỡng mộ: “Điện hạ thật tốt với Vương phi!” “Điện hạ và Vương phi thật ân ái, khiến người khác ghen tị quá!” “Nhìn Thần Vương điện hạ đối xử với Vương phi nương nương tốt như vậy, có thể thấy nương nương chắc chắn không bị ai làm nhục.” “Phải đó, nói đi cũng phải nói lại, Vương phi nương nương đúng là người có phúc lớn mạng lớn mà...” Nghe những lời bàn tán khe khẽ ấy, Dung Uyển Tịch được Thần Vương nắm tay chặt, lòng nàng tràn đầy sự cảm kích. Dẫu biết rằng sự nâng niu và ân ái này chỉ là một màn trình diễn, nhưng nàng cũng hiểu rằng mục đích của màn trình diễn ấy, chẳng phải cũng vì muốn tốt cho nàng sao? Hắn không muốn nàng sau này bị người đời dèm pha hay nghi ngờ sự trong sạch, nên cố ý ngay sau sự việc xảy ra đã đưa nàng ra chợ, dùng hành động thực tế để chặn đứng những lời đồn đại có thể lan ra. Hắn dùng sự trân trọng để chứng tỏ nàng trong sạch. Trên suốt quãng đường được hắn nắm tay, Dung Uyển Tịch để mặc mình tin tưởng, giao phó tất cả vinh nhục vào tay hắn. Nàng biết, hắn đủ sức bảo vệ nàng. Tại Phúc Bảo Trai, Thần Vương mua một ít bánh ngọt tặng nhạc phụ, sau đó còn ghé qua Trân Vị Đường mua thêm chút thịt kho. Cuối cùng, hắn mới nắm tay nàng trở lại xe ngựa. Trong thời gian họ mua sắm, những người dân vốn đứng lại tò mò quan sát cũng đã dần tản đi. Dẫu sao cũng là vùng cận hoàng thành, nơi vương công quý tộc thường xuyên qua lại. Nếu không phải vì sự việc ngày hôm qua và việc Thần Vương không chút kiêng dè nắm tay nàng đi dạo phố, dân chúng hẳn cũng chẳng mấy bận tâm. Dung Uyển Tịch theo Thần Vương lên xe ngựa. Nhưng ở phía xa không quá cách biệt, giữa dòng người qua lại, có một ánh mắt vẫn dõi theo họ chặt chẽ. Ánh mắt ấy không rời đi cho đến khi xe ngựa ra khỏi chợ, hướng về phía tướng quân phủ. Khi đó, nó mới chậm rãi thu lại. “Tiểu thư...” Một nha hoàn bên cạnh khẽ gọi, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Dĩnh Huyên.