“Thật hiếm khi ngươi có tấm lòng như vậy.” Không đợi Dung Uyển Tịch mở miệng, Thần Vương đã nói:

“Trong phủ này, các ái cơ đều không ai thấu tình đạt lý bằng ngươi. Quả thật bản vương không nhìn nhầm người. Nhưng hôm nay thì không được, bản vương muốn dùng bữa sáng cùng vương phi. Để hôm khác bản vương không có ở đây, ngươi hãy đến trò chuyện cùng vương phi.”

“Dạ,“ Bạc mỹ nhân đáp, sau đó cúi chào và lui xuống.

Khi bóng Bạc mỹ nhân khuất đi, Dung Uyển Tịch liếc nhìn bàn tay của Thần Vương đang đặt trên vai mình. Biết rõ trong lòng, nàng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng lùi ra khỏi vòng tay của hắn mà không nói lời nào.

Thần Vương lại cố ý gây rắc rối cho nàng.

Những người thiếp trong phủ vốn đã khó đối phó, vậy mà vị phu quân bụng dạ khó lường này chẳng những không giúp nàng xử lý những phiền toái không cần thiết, mà còn tự tay tạo thêm rắc rối cho nàng. Ngay cả khi xem xét từ góc độ “đối tác”, Thần Vương cũng không phải là một người bạn đồng hành đáng tin cậy.

Xem ra nàng phải nghĩ ra cách để trị thói quen thích gây khó dễ của hắn mới được.

“Có vẻ các nữ nhân của bản vương đều rất yêu thích ái phi nhỉ!” Vào đến phòng, Thần Vương cười nói.

“Nhờ ơn điện hạ, cứ tiếp tục thế này, họ sẽ càng ngày càng thích thiếp thân.” Dung Uyển Tịch khẽ thở dài, giọng pha chút bất lực.

“Sao thế? Ái phi không vui à? Bản vương đang giúp nàng đấy chứ! Làm họ nghĩ rằng chúng ta phu thê ân ái, họ mới càng kính trọng nàng.” Thần Vương mỉm cười.

Dung Uyển Tịch nhìn thẳng vào mắt hắn, như thể muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ:

“Thật sự là như vậy sao?”

Lời nàng tuy không dễ nghe, nhưng Thần Vương lại cảm thấy vô cùng thích thú. Bởi hắn nhận ra, cuối cùng ánh mắt nàng nhìn hắn đã không còn phẳng lặng và lạnh nhạt nữa. Có thể khiến nàng lộ ra vẻ tò mò như vậy, quả là điều không dễ dàng.

Vì thế, Thần Vương quyết định không phụ lòng nàng, thẳng thắn thú nhận:

“Tất nhiên không phải rồi. Ái phi đoán đúng, bản vương chính là đang cố tình gây phiền toái cho nàng đấy.”

“Nhưng ái phi yên tâm, trong số các ái cơ của bản vương, Hinh Lan là người ít ghen tuông nhất.” Thần Vương cười nói.

Dung Uyển Tịch chỉ cười khẽ, không nói thêm gì.

Có vẻ như Thần Vương chưa thực sự hiểu rõ những người thiếp của mình, hoặc có lẽ hắn chẳng buồn để tâm tìm hiểu...

“Tiểu thư...” Giọng của Sơ Hạ đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, ngay sau đó là dáng vẻ vội vã của nàng chạy vào:

“Tiểu thư cuối cùng cũng về rồi! Nô tỳ lo muốn chết!”

Dung Uyển Tịch nhìn dáng vẻ như vừa thức dậy của Sơ Hạ, bật cười:

“Vậy sao? Lo cho ta? Lo vì sao ta dậy muộn thế này đúng không?”

Tri Thu cũng chạy vào theo, vừa bước vào đã kêu lên:

“Tiểu thư thật oan uổng cho bọn nô tỳ! Đêm qua, bọn nô tỳ cứ đợi mãi, không thấy tiểu thư đâu. Đến nửa đêm, Sơ Hạ tỷ tỷ nói không thể cứ chờ thế này, phải đi hỏi thử xem. Chúng nô tỳ liền đi tìm Trác Tửu, hắn bảo rằng Vương gia và tiểu thư đã về, đang ở Chiêu Đức viện.”

“Ban đầu chúng nô tỳ rất lo lắng, sợ rằng trên đường về viện, tiểu thư và điện hạ gặp chuyện không hay. Sau đó, nghe thấy tiếng sáo từ đầm sen, Trác Tửu nói là điện hạ đang thổi sáo, chúng nô tỳ mới yên tâm. Cứ thế mà trằn trọc mãi đến nửa đêm, sáng nay dậy trễ là vì thế.”

Nghe Tri Thu nói như ngọc rơi vào khay, Dung Uyển Tịch mỉm cười:

“Vậy là lỗi của ta rồi. Lẽ ra lúc đó phải cử người đến báo cho các ngươi một tiếng.”

Sơ Hạ cười:

“Tiểu thư làm gì có lỗi? Dù sao tiểu thư và điện hạ ân ái, quên bọn nô tỳ cũng là chuyện thường tình.”

“Ngươi đúng là cái miệng nhỏ lanh lợi!” Dung Uyển Tịch gõ nhẹ lên trán nàng.

“Á!” Cả hai nha hoàn đồng thời kêu lên.

“Sao vậy?” Dung Uyển Tịch ngạc nhiên hỏi.

“Tiểu thư, sao người lại ướt hết thế này? Có phải rơi xuống nước không?” Sơ Hạ lo lắng hỏi.

Dung Uyển Tịch cười:

“Lo lắng cho ta như thế sao? Gặp ta rồi chỉ lo trách móc, đến cả việc ta ướt sũng cũng không nhận ra.”

Hai tiểu nha hoàn ngượng ngùng gãi đầu.

“Thôi, các ngươi đi chuẩn bị bữa sáng đi. Ta và điện hạ sẽ thay quần áo.”

“Dạ.” Hai nha hoàn đáp rồi vội vàng lui xuống.

Sau khi tiễn hai nha hoàn, Dung Uyển Tịch chọn một bộ y phục sạch sẽ, đưa cho Thần Vương:

“Điện hạ thay trước đi, thiếp thân sẽ sang thư phòng đợi.”

Thần Vương nhận lấy y phục, nói:

“Bản vương sẽ thay trong thư phòng.”

Dung Uyển Tịch tự chọn một bộ khác cho mình, kéo rèm giường, từ trong ra ngoài thay sạch sẽ.

Vừa kéo rèm giường ra, Dung Uyển Tịch đã nghe từ thư phòng vọng tới một tiếng hắt hơi lớn:

“Hắt xì!”

“Điện hạ cảm lạnh rồi sao?” Nàng bước ra khỏi phòng ngủ…

Chưa kịp đến gần, nàng đã thấy Thần Vương vừa thay xong quần ngủ, còn phần trên thì... không mặc gì cả.

“Ngươi còn dám hỏi?” Thần Vương không chút bối rối, vẫn giữ nguyên tư thế tay cầm y phục, chưa mặc lên người, cười nói:

“Đêm qua nàng kéo hết chăn về phía mình, để bản vương phải chịu cả đêm gió lạnh.”

Dung Uyển Tịch hơi ngại ngùng, không dám nhìn thẳng, cúi đầu đáp:

“Điện hạ đã cảm lạnh thì mau mặc y phục vào đi!”

Nói xong, nàng quay người đến bàn trang điểm.

Hắn thật sự không biết tránh né một chút sao? Đổi y phục mà cứ đứng ngay cửa nguyệt môn như vậy!

Nghe lời nàng, Thần Vương liền nhanh chóng mặc quần áo vào, không phải vì hắn ngoan ngoãn nghe lời, mà bởi hắn có việc gấp cần làm.

Sau khi mặc xong, hắn vội bước vào phòng ngủ, cúi đầu ra trước mặt Dung Uyển Tịch, cố nhìn kỹ khuôn mặt nàng.

Quả nhiên... đỏ ửng.

Dung Uyển Tịch hơi bực, lập tức dùng tay đẩy mặt hắn ra:

“Điện hạ mau đi lo việc của mình đi.”

Thần Vương nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, cười nói:

“Đây là lần đầu ái phi chủ động chạm vào mặt bản vương, khoảnh khắc này... đáng ghi nhớ đấy.”

Dung Uyển Tịch rút tay lại, đứng dậy nhường ghế cho hắn:

“Biết điện hạ muốn chải đầu, thiếp thân không dám chiếm chỗ. Điện hạ ngồi đi.”

Nụ cười trên mặt Thần Vương rực rỡ như đóa hoa mùa hạ, không thể kìm nén. Nàng lại có thể vì xấu hổ mà giận dỗi… Quá tốt, quá tốt!

Dung Uyển Tịch quay lưng về phía hắn, không nhìn thấy, tâm trạng mới dần bình ổn lại.

Nàng làm sao thế này? Tại sao lại đỏ mặt trước mặt hắn? Tại sao lại bị hắn trêu đến rối loạn tâm can?

May mà không nhìn thấy hắn, cảm giác hỗn loạn ấy cũng dần phai đi.

Hít sâu một hơi, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù không biết mặt mình còn đỏ hay không, nhưng chắc vẫn còn chút ấm. Tuy vậy, chỉ cần lòng mình an nhiên, vẻ mặt thế nào cũng không quan trọng nữa.

“Ái phi, qua đây chải đầu cho bản vương.” Thần Vương ngồi xuống ghế của nàng, không khách sáo ra lệnh.

Dung Uyển Tịch đã lấy lại bình thản, quay lại, cầm lấy lược, bắt đầu chải tóc cho hắn.

Khuôn mặt, tâm trạng, cả cử chỉ của nàng đều quay lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Tóc của Thần Vương còn hơi ẩm vì dính nước từ đầm sen, nhưng nhờ gió sớm, đã khô bớt. Lúc này, tóc mềm mại, dễ chải nhất.

Nhưng hắn lại lên tiếng:

“Tóc dính nước trong đầm sen, thật khó chịu. Tiếc là ái phi không chịu giúp bản vương tắm, nếu lúc này được ngâm mình trong nước nóng để xua lạnh thì tuyệt biết bao.”

“Nếu vậy, điện hạ đến viện khác đi? Dù sao hôm nay cũng lỡ giờ rồi, không kịp lên triều đâu.” Dung Uyển Tịch nói.

“Vốn dĩ bản vương cũng không định đi,“ Thần Vương nói, “Hôm nay là sân khấu của đại ca, bản vương chẳng muốn đến góp vui. Còn chuyện sang viện khác… thôi đi. Nàng ở đây giúp bản vương sao chép sách, bản vương đâu thể vừa lòng bên nàng lại quay sang người khác. Thân thể dù thoải mái, nhưng lòng lại áy náy.”

Dung Uyển Tịch búi tóc cho hắn, cài chiếc mũ ngọc trắng. Người trong gương… quả thật đẹp đến mức khiến lòng người chấn động.

Những lời hắn vừa nói về chuyện nam nữ, nàng chẳng buồn để tâm.

Thấy không thể khiến nàng bối rối thêm, Thần Vương đành bỏ qua.

Hắn đứng dậy, ấn vai nàng ngồi xuống ghế, cười nói:

“Có qua có lại mới là đạo của quân tử. Ái phi đã hầu hạ bản vương, làm sao bản vương không đáp lễ?”

Thấy hắn định cầm chiếc lược trên bàn, Dung Uyển Tịch vội ấn tay lên, nhẹ nhàng nói:

“Không dám làm phiền điện hạ, thiếp thân tự làm được rồi.”

Thần Vương cười, buông lược, không cố chấp nữa.

Dung Uyển Tịch ung dung cầm lấy lược, chải tóc mình cho suôn mượt, chờ Sơ Hạ và Tri Thu quay lại để giúp búi tóc.

Thần Vương tựa đầu vào gối, nằm nghiêng trên giường, cười nói:

“Ái phi để tóc như vậy, chẳng lẽ chờ nhị ca búi giúp?”

Dung Uyển Tịch khẽ cười khổ, nhìn hắn qua gương đồng:

“Không phải.”

Không phải Dung Uyển Tịch đang lừa dối Thần Vương. Khi nàng từ chối hắn, trong lòng thực sự không có ý định để Linh ca ca chải tóc giúp mình. Nàng từ chối chỉ vì nàng hiểu rõ: hắn không phải người chồng thực sự của mình. Và mái tóc của một nữ nhân chỉ có thể để người chồng đích thực chải chuốt.

“Vậy tại sao không để bản vương chải tóc cho ái phi? Nếu không phải để nhị ca của nàng, thì bản vương là phu quân của ái phi, chẳng lẽ không nên sao?”

Nghe Thần Vương hỏi, Dung Uyển Tịch cũng không muốn né tránh. Dù sao lúc này chỉ có hai người họ, nàng liền nhẹ nhàng cười, đáp:

“Điện hạ chỉ là phu quân trên danh nghĩa của thiếp thân. Điện hạ chưa từng bước vào lòng thiếp thân, mà thiếp thân cũng chưa từng bước vào lòng điện hạ. Còn trong lòng thiếp thân, một đôi phu thê thực sự phải là hai người toàn tâm toàn ý, trong mắt và trái tim chỉ có nhau.”

Nói đến đây, Dung Uyển Tịch không khỏi thở dài, nhìn Thần Vương trong gương đồng, khẽ cảm thán:

“Cả đời này, nếu không gặp được người một lòng một dạ như vậy, thì thiếp thân thà độc thân đến bạc đầu.”

“Nhị ca chẳng lẽ không phải người một lòng một dạ của nàng sao?” Thần Vương hỏi.

Gương đồng không đủ rõ nét để Dung Uyển Tịch nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn. Thật ra, nàng cũng không muốn nhìn kỹ. Ánh mắt đặt lên hắn, có lẽ chỉ là vô tình dừng lại mà thôi.

Linh ca ca, tất nhiên là người mà nàng một lòng hướng về. Nhưng tiếc thay, họ chỉ có duyên mà không có phận.

“Trước kia là như vậy, nhưng sau này có còn hay không, thiếp thân cũng không chắc chắn... Không phải vì thiếp thân nghi ngờ lòng mình, mà vì thiếp thân không chắc chắn được lòng người.”

Giọng nói của nàng mang theo một tiếng thở dài khẽ khàng. Nhưng tiếng thở dài ấy, rất nhẹ, như một làn khói mỏng manh giữa trời.