“Điện hạ tự trọng.”

Thần Vương chớp mắt, tỏ vẻ bất đắc dĩ, lùi lại một chút. Tựa người vào vách xe, hắn thở dài:

“Nàng lại thế rồi…”

Dung Uyển Tịch im lặng, không đáp.

Thần Vương cũng không nói gì thêm. Hai người cùng trở về vương phủ.

Dung Uyển Tịch bước xuống xe trước, quay lại hành lễ với Thần Vương vừa xuống xe, nói:

“Chuyện tối nay, đa tạ điện hạ. Điện hạ nghỉ sớm đi. Ngày mai… thiếp sẽ giúp điện hạ chép sách, coi như đền đáp.”

Thần Vương mỉm cười gật đầu, xem như đáp lại.

Dung Uyển Tịch cũng không nhìn hắn thêm, chỉ mượn ánh trăng sáng, nhanh chóng bước về phía Chiêu Đức Viện.

Thần Vương đứng yên một lúc lâu, sau đó cũng bước theo, giữ khoảng cách vừa đủ để nàng không phát hiện.

Dù cố ý đi chậm, nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng gần. Thần Vương không khỏi bật cười thầm: “Dẫu nàng có đi nhanh đến đâu, bước chân nhỏ bé thế kia, sao có thể bỏ xa ta được? Chỉ cần ta muốn, dễ dàng đuổi kịp ngay.”

Dung Uyển Tịch đi nhanh về phía trước. Khi bước lên cây cầu đá bắc qua hồ sen, nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Lúc đầu, nàng nghĩ mình nghe nhầm, nhưng sau khi bước chậm lại để lắng nghe kỹ hơn, nàng xác định tiếng bước chân kia không phải vọng lại từ chính nàng. Ai đó đang theo sau nàng.

Cảnh giác dâng lên trong lòng, nàng định bước nhanh hơn, nhưng lại nghĩ nếu kẻ đó thực sự muốn đuổi theo, thì nàng có chạy cũng vô ích.

Thần Vương thấy nàng dừng bước, hơi quay đầu nhưng không hoàn toàn ngoảnh lại, liền hiểu nàng đã nghe thấy tiếng bước chân của mình. Chắc nàng đang do dự, không biết nên đối mặt hay bỏ chạy.

Hắn định mở miệng gọi nàng:

“Là ta đây,“ nhưng chưa kịp lên tiếng, Dung Uyển Tịch đã quay đầu lại.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng, đôi mắt bình tĩnh thường ngày giờ lộ vẻ lạnh lẽo. Thần Vương bỗng thấy hơi hoảng, vội vàng chạy tới, vừa đi vừa nói:

“Là ta, đừng sợ, ái phi.”

Quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới ánh trăng, Dung Uyển Tịch lập tức nhận ra hắn. Nhưng khi thấy Thần Vương vội vã chạy đến, gương mặt thoáng nét lo lắng, nàng không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Hắn đang… an ủi mình sao?”

Thần Vương bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng, giọng dịu dàng:

“Ái phi có sợ không? Ta không yên tâm để nàng về một mình, định âm thầm đưa nàng về Chiêu Đức Viện, không ngờ lại làm nàng hoảng sợ.”

“Không… không sao…” Nhìn vẻ quan tâm của hắn, lòng Dung Uyển Tịch bỗng dâng lên một cảm giác rối loạn khó tả. Hai chữ ấy, nàng phải quay đầu tránh ánh mắt hắn mới thốt ra được.

May thay, Thần Vương không nhận ra sự khác thường của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng bị dọa sợ. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, nói lời xin lỗi:

“Là lỗi của ta, làm nàng hoảng sợ.”

“Không sao. Thiếp vừa quay lại, thấy là điện hạ, liền không sợ nữa.” Giọng nàng bình thản.

Nàng không tránh sự ôm nhẹ của hắn, để mặc hắn khoác vai mình, cùng bước qua cầu dưới ánh trăng.

Nhân lúc bước xuống cầu, Dung Uyển Tịch khéo léo thoát khỏi vòng tay hắn mà không để lộ vẻ cố ý.

Thần Vương đang áy náy vì làm nàng sợ nên không để ý đến động tác nhỏ này. Hắn khoanh tay đi phía sau, hỏi:

“Muộn thế này rồi, ta đã theo nàng về đây. Hay là đêm nay ta nghỉ lại chỗ ái phi, khỏi phải đi đi lại lại?”

Dung Uyển Tịch khẽ gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ ra mình đang đi trước Thần Vương, liền dừng bước, cúi đầu chờ hắn đi lên trước. Sau đó, nàng giữ khoảng cách một bước, lặng lẽ theo sau.

“Ái phi thật chu đáo, nhưng hiện tại chỉ có ta và nàng, không cần quá câu nệ. Lại đây, đi bên cạnh ta.” Thần Vương quay lại vẫy tay, mỉm cười.

Dung Uyển Tịch định nói “Thiếp không dám vượt lễ,“ nhưng thấy giọng điệu hắn đầy chân thành, nàng cũng không muốn từ chối. Vì thế, nàng bước lên, sóng vai đi cùng hắn.

Qua khỏi hồ sen là một bãi cỏ xanh mướt, không xa có một ngọn giả sơn ngăn cách hoa viên và hồ sen. Một con đường nhỏ uốn lượn nối liền hai nơi.

Hai người sóng vai bước trên thảm cỏ dưới ánh trăng. Làn gió khuya mang theo hơi lạnh khẽ lướt qua, cỏ mềm quét nhẹ dưới chân. Tiếng dế kêu vang trong đám cỏ, tiếng gió đêm rì rào trong rừng cây xa xa…

Ánh trăng bao phủ bóng dáng cao gầy của Thần Vương bên cạnh, gió đêm mang theo mùi hương thanh mát đặc trưng của hắn. Đi bên hắn, lòng Dung Uyển Tịch bỗng cảm thấy yên bình.

Đây là sự yên tĩnh mà nàng chưa từng cảm nhận được từ khi phụ thân gặp nạn – một sự tĩnh lặng, bình yên đến lạ thường.

Không thể phủ nhận, cảm giác này, chính là do hắn mang lại.

Thần Vương bỗng dừng bước, Dung Uyển Tịch cũng dừng lại, nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi.

Hắn nhìn vào mắt nàng, hỏi:

“Ái phi có thích không?”

Dung Uyển Tịch ngẩn người một chút, rồi nhận ra hắn đang hỏi về buổi tản bộ dưới ánh trăng này.

Nàng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.

Thần Vương mỉm cười:

“Ta cũng rất thích.”

Nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa một tiếng thở dài…

Thần Vương tiếp tục bước về phía trước, Dung Uyển Tịch lặng lẽ theo sau. Khi đi đến con đường nhỏ giữa giả sơn, Thần Vương khẽ kéo nàng lại, đưa nàng lên phía trước, để nàng đi trước.

Con đường núi nhỏ hẹp, hai người phụ nữ nếu hơi lệch nhau thì có thể đi trước sau vừa vặn, nhưng nếu là một nam một nữ sóng vai thì chắc chắn sẽ có phần chật chội. Dung Uyển Tịch hiểu được lòng tốt của hắn nên không từ chối, lặng lẽ bước lên trước, để hắn đi phía sau bảo vệ.

Khi ra khỏi khu giả sơn, trước mắt là khu hoa viên.

Hai người lại sóng vai bước đi. Nhưng lúc này, Dung Uyển Tịch cảm thấy có gì đó khác biệt so với lúc nàng cùng Sơ Hạ dạo bước trong hoa viên. Ban đầu, nàng nghĩ rằng bản thân sẽ không cảm nhận được điều gì khác biệt, nhưng hiện giờ, nàng nhận ra rất rõ ràng.

Những cảm xúc trong lòng nàng, nàng không muốn phủ nhận. Những hành động tối nay của Thần Vương thực sự khiến nàng cảm động. Và, cũng chính trong tối nay, những khoảnh khắc nối tiếp nhau đã khiến nàng bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt khác – ánh mắt dành cho một người đàn ông, chứ không phải chỉ là một đối tác không liên quan đến giới tính.

“Đi dạo dưới ánh trăng thế này, ái phi có lẽ cảm thấy tiếc nuối chăng…

Trong lúc cả hai đang im lặng tận hưởng bầu không khí tĩnh lặng, Thần Vương bất ngờ lên tiếng hỏi.

Dung Uyển Tịch không đáp lời, nhưng Thần Vương dường như cũng không chờ câu trả lời, tự mình nói tiếp:

“Ái phi có nghĩ rằng, nếu người đang ở bên cạnh nàng lúc này là Vương gia của nàng thì tốt hơn không?”

“Thiếp không nghĩ thế. Dung Uyển Tịch trả lời ngay, giọng nói không chút do dự.

Vì đây là sự thật. Ở thời điểm này, nàng thật sự không hề nghĩ đến Linh Vương.

Tuy nhiên, chính lời nhắc nhở của Thần Vương lại khiến lòng nàng dấy lên nỗi buồn và cảm giác tội lỗi sâu sắc. Sự tội lỗi này không dành cho Thần Vương mà là dành cho người mà nàng vẫn luôn thương nhớ – Linh Vương.

Khoảnh khắc vừa qua, khi nàng yên lặng tản bộ cùng Thần Vương, nàng ý thức rất rõ rằng người ở bên cạnh mình là Phong Bắc Thần, không phải Linh Vương. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn tận hưởng sự yên tĩnh và dễ chịu trong khung cảnh ấy, đồng thời cũng chấp nhận sự hiện diện của hắn trong thế giới yên bình này của nàng.

Nghe câu trả lời của nàng, Thần Vương không chút nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng lời nàng nói.

Hắn thở dài đầy áy náy:

“Như vậy, là bản vương có lỗi với ái phi rồi. Ái phi không hề nghĩ tới nhị ca, nhưng bản vương lại nghĩ tới… người trong Thái tử phủ…

Dung Uyển Tịch cười nhạt, đáp:

“Điện hạ không cần áy náy. Điện hạ si tình với mỹ nhân kia, trong khung cảnh này mà nghĩ đến nàng ta, cũng là lẽ thường tình thôi.”

Thần Vương khẽ lắc đầu, nói:

“Bản vương chỉ nghĩ rằng, nếu giờ phút này, người cùng bản vương đi dưới ánh trăng là nàng ấy… thì sẽ là cảnh tượng ra sao? Nhưng bản vương lại không thể hình dung nổi. Không phải vì điều đó không thể xảy ra, mà là… ha…

Hắn cười khổ một tiếng, rồi không nói tiếp nữa.

Dung Uyển Tịch cũng không hỏi thêm, cũng không muốn suy nghĩ nhiều về ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng không để tâm việc hắn nghĩ đến người khác khi đang đi dạo cùng nàng, chỉ lắng nghe, nghe rồi để đó, không vướng bận.

Thần Vương cũng không nói gì thêm. Hai người lặng lẽ sóng vai bước đi, tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm có.

Thực ra, ngay lúc hắn nghĩ đến nàng ấy, hắn cũng muốn đặt nàng vào khung cảnh này để so sánh với Dung Uyển Tịch. Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn lại cảm thấy… không ai có thể sánh được với nàng.

Chỉ có nàng, hiện diện trong khung cảnh này, mới khiến lòng hắn cảm thấy yên bình và thoải mái đến vậy.

Hắn không muốn để người trong lòng mình chịu thua trong sự so sánh, nên chỉ đành không nghĩ nữa.

Không biết từ lúc nào, hai người đã đi tới bên hồ sen.

Trăng đã lên đỉnh trời, ánh trăng rực rỡ nhất. Dưới ánh sáng trong trẻo ấy, những đóa sen như được phủ đầy ánh sao, lấp lánh đẹp đến mê hoặc.

Dung Uyển Tịch lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp của hồ sen dưới ánh trăng, chợt nhớ tới lời cảm thán của mình với Sơ Hạ lúc trước. Nếu có ai biết chèo thuyền, trong đêm trăng thế này mà dạo chơi trên mặt hồ, chẳng phải tuyệt mỹ sao?

“Điện hạ có biết chèo thuyền không?” Nàng ngước lên hỏi.

“Đương nhiên. Ái phi muốn…” Hắn chưa nói hết câu đã hiểu ý nàng.

Hắn nở một nụ cười dịu dàng, sải bước về phía chiếc thuyền nhỏ bên bờ hồ sen. Đứng trên thuyền, hắn quay lại, đưa tay về phía nàng, gọi:

“Uyển Tịch, lên đây.”

Dung Uyển Tịch mỉm cười, bước nhanh lên thuyền. Ngồi xuống trên khoang thuyền, nàng cười hỏi:

“Điện hạ không mệt sao? Nếu đã mệt, để hôm khác chúng ta lại chèo thuyền cũng được.”