Thần Vương nhìn nàng. Dù nàng chỉ để lộ nửa khuôn mặt, nhưng trong đôi mắt vốn luôn bình lặng nay lại ánh lên vẻ dịu dàng như dòng nước. Nửa gương mặt nàng khuất sau cột cửa, chỉ để lộ chiếc mũi thanh tú và đôi mắt hạnh đào đẹp đẽ, nụ cười nhẹ nhàng mang theo vẻ mềm mại ấm áp, khiến ánh mắt của hai người như đang ngầm trao nhau điều gì đó…

Ra khỏi phủ nha, Thần Vương quay lại liếc nhìn nàng, ra hiệu bảo nàng đi theo.

Dung Uyển Tịch thấy Thần Vương đi cùng Thái tử về phía xe ngựa, lặng lẽ rời khỏi đám đông nhưng không lập tức bước tới. Nàng hiểu ý hắn, không phải bảo nàng ngay lập tức theo sau.

Thái tử đứng trước xe ngựa, quay lại nhìn Thần Vương, cười hỏi:

“Tam đệ, việc sao chép sách thế nào rồi? Có mệt không?”

“Vẫn ổn, vẫn ổn…” Thần Vương cười đáp, “Đại ca cũng biết đệ viết chữ rất nhanh, thật ra việc sao chép sách này với đệ không khó khăn gì. Đệ chỉ giả vờ đáng thương trước mặt Hoàng tổ mẫu mà thôi!”

“Vậy thì tốt,“ Thái tử tỏ vẻ quan tâm, “Nhưng đệ không được chỉ sao chép qua loa mà không hiểu ý nghĩa. Những đạo lý trong sách, cái cần hiểu thì phải hiểu. Dù sao, đường đời còn dài, không phải lúc nào đệ cũng may mắn như lần này đâu.”

Lời Thái tử mang theo ẩn ý.

“Dạ, đại ca dạy bảo chí phải,“ Thần Vương đáp một cách cung kính, “Đệ nhất định sẽ nghiền ngẫm kỹ lưỡng, không phụ lòng khổ tâm của đại ca.”

“Haha… Tốt lắm. Sao chép sách là quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng. Đệ về nghỉ sớm đi, bản cung không làm phiền nữa.” Thái tử cười nói.

Câu chuyện giữa hai người hoàn toàn mang dáng vẻ một huynh trưởng nhân hậu và người em khiêm nhường. Không ai nhắc đến âm mưu tính toán vừa qua, cũng chẳng ai đả động gì đến vụ án đêm nay, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cả hai đều rõ, cuộc tranh đua này đã bắt đầu một cách công khai…

Thần Vương cúi người tiễn Thái tử lên xe ngựa, giọng vẫn rất cung kính:

“Đệ xin cung tiễn đại ca…”

Đợi đến khi xe ngựa của Thái tử khuất dạng, Dung Uyển Tịch mới bước đến bên Thần Vương.

Vì đang mặc trang phục tiểu tư, nàng không hành lễ kiểu nữ nhi mà chắp tay cúi người như một tiểu tư thô lỗ, cất giọng trầm khàn:

“Điện hạ.”

Thần Vương nhìn nàng, mỉm cười kéo tay nàng:

“Sao nàng lại đến đây? Chẳng phải ta bảo nàng nghỉ sớm sao?”

Chưa đợi nàng trả lời, hắn lại nói tiếp:

“Trời đêm lạnh, sao nàng mặc ít như vậy? Lên xe rồi nói tiếp.”

Hắn lên xe trước, rồi đưa tay ra kéo nàng.

Dung Uyển Tịch nhìn tay hắn một thoáng, hơi do dự, rồi đưa tay mình ra.

Tay nàng lạnh cóng sau thời gian dài ngoài trời, còn tay Thần Vương thì ấm áp. Khi tay nàng chạm vào tay hắn, một dòng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể…

Trong xe, Dung Uyển Tịch mới lên tiếng:

“Có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều, tối lại không buồn ngủ. Thiếp dạo quanh vương phủ với Sơ Hạ, muốn ngắm cảnh đêm. Khi đi đến giả sơn trước hoa viên, tình cờ nghe Trác Tửu bảo người chuẩn bị xe ngựa, nên gọi hắn lại hỏi chuyện. Từ đó biết được điện hạ tới phủ nha.”

“Những điều đó ta đều biết,“ Thần Vương cười nói, “Nhưng Trác Tửu bảo nàng đã về phòng. Nàng đến đây là vì tò mò hay vì lo lắng cho ta?”

“Thiếp vì tò mò.” Dung Uyển Tịch trả lời, giọng nói bình thản, không chút dao động.

“Haiz…” Thần Vương thở dài, tựa lưng vào thành xe, nhìn nàng, “Ái phi, nàng không nghĩ rằng lúc này nên nói vài lời khiến ta vui lòng sao? Dù sao, ta cũng vì nàng mà vất vả suốt đêm nay.”

“Điện hạ đã nói rồi, chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được…” Dung Uyển Tịch đáp. Sau một thoáng ngừng lại, giọng nói trầm tĩnh, nàng tiếp:

“Thiếp, đã ghi nhớ trong lòng.”

Nghe vậy, Thần Vương tỏ vẻ tiếc nuối:

“Lời hay như vậy, sao nàng lại nói ra với vẻ bình thản thế này? Ái phi, nghe ta, hãy thử nói lại với biểu cảm thẹn thùng, ngại ngùng. Nào, nói đi, để ta vui chút nào.”

Dung Uyển Tịch vốn đang cố nén cảm giác cảm kích, nhưng nghe lời nói bông đùa của hắn, nàng không kìm được, bật cười “phụt” một tiếng.

“Đúng rồi, đúng rồi… Chính là thế… Thêm chút ngượng ngùng nữa… Ngại ngùng thêm ba phần là đủ. Nào, thử lại đi.” Thần Vương không ngừng khuyến khích nàng.

Dung Uyển Tịch lắc đầu, cười đến mức không ngậm được miệng, đành cầu xin:

“Được rồi, điện hạ đừng trêu nữa, thiếp thật sự không làm được.”

“Nàng chưa thử sao biết không làm được? Thử một lần cho ta xem. Dù không hay, ta cũng không trách. Nàng chỉ cần thử, chuyện này coi như qua, sau này ta tuyệt đối không nhắc lại để kể công.” Thần Vương vẫn tiếp tục trêu chọc.

Dung Uyển Tịch bất lực lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt nàng không thể xóa nhòa. Được hắn chọc ghẹo, nàng bật cười vui vẻ, không biết sao lại mất tự nhiên, rồi nàng thực sự…

“Thiếp… đã ghi nhớ…” Nàng nhẹ nhàng đưa tay che miệng, cố gắng thể hiện ánh mắt ngại ngùng…

Nhưng nói được nửa câu, nàng không chịu nổi sự giả tạo này, bật cười “phụt” một tiếng, rồi không thể nói tiếp được nữa.

“Điện hạ tha cho thiếp đi,“ Dung Uyển Tịch cầu xin, “Điện hạ cũng thấy rồi, thiếp thật sự không làm được.”

Thần Vương cũng cười không ngớt, phất tay rộng lượng:

“Được rồi, nể tình ái phi đã tận lực, bản vương tha cho nàng lần này.”

Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng thêm phần chân thành:

“Ái phi có thể làm vậy vì bản vương, bản vương thật lòng ghi nhớ trong lòng.”

Thấy hắn bỗng nhiên xúc động như vậy, Dung Uyển Tịch lại trở nên tỉnh táo hơn, cảm thấy hơi không thoải mái. Nhưng bầu không khí lúc này đang rất tốt, nàng không muốn làm mất sự hài hòa giữa hai người, nên quyết định không tỏ ra quá xa cách ngay lúc này.

Để chuyển hướng, nàng hỏi:

“Hai người đó là do điện hạ sắp đặt đến nhận tội phải không? Nhưng tội vào phủ Thái tử trộm cắp và làm nhục người khác vốn là tội chết. Điện hạ định sắp xếp thế nào?”

“Hai người đó là hai ảnh vệ rất đắc lực của ta, Lôi Đình và Truy Phong. Ta đương nhiên không thể để họ mất mạng. Trước tiên cứ để Ngạc Hoài theo pháp luật tuyên án, đợi đến khi hành hình vào mùa thu, dùng hai tử tù khác thay thế là xong.”

“Như vậy là tốt rồi. Nếu để họ chết vì chuyện này, thiếp sẽ thấy không an lòng.”

Thần Vương nhìn nàng, giọng nói kiên định:

“Nếu thật sự chỉ có cái chết của họ mới bảo vệ được danh dự của ái phi, bản vương cũng sẽ không ngần ngại.”

Nghe giọng nói quả quyết của hắn, lòng Dung Uyển Tịch bỗng chững lại. Nhưng ngay sau đó, nàng chỉ khẽ cười, vẻ mặt bình thản.

“Ái phi giúp ta một việc được không?” Thần Vương lại trở về vẻ thư thái thường ngày, vươn vai một cái rồi tựa người vào thành xe, lười biếng nói.

“Là việc gì? Điện hạ cứ nói.” Dung Uyển Tịch đáp, nhưng trong lòng đã lường trước yêu cầu của hắn chắc chắn chẳng phải chuyện gì hay ho.

“Haiz…” Thần Vương thở dài, nói:

“Đại ca đã đưa chuyện này đến Hoàng tổ mẫu, và Hoàng tổ mẫu đã phạt ta phải sao chép sách! Tứ thư Ngũ kinh, mười ngày phải chép xong.”

“Cũng không nhiều lắm,“ Dung Uyển Tịch nghiêm túc nói, “Hình phạt này cũng xem như nhẹ rồi.”

“Ái phi…” Thần Vương than thở, “Vấn đề là, phải chép cho Hoàng tổ mẫu xem. Chữ viết không thể cẩu thả được. Nếu không chép đẹp, chẳng phải sẽ làm Hoàng tổ mẫu nghĩ rằng ta không thật lòng hối cải sao? Nhưng chữ của ta thật sự không đẹp. Ái phi, chữ viết của nàng lại thanh thoát mềm mại, Hoàng tổ mẫu nhất định rất thích.”

Dung Uyển Tịch biết hắn chỉ đang lười. Thời gian rảnh rỗi, hắn thà đi dạo ở viện các thị thiếp còn hơn ngồi chép sách.

“Chữ của điện hạ không đẹp sao?” Nàng mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên không đẹp, xấu không tả nổi.” Thần Vương thản nhiên nói dối.

Dung Uyển Tịch mỉm cười, không nói đến những bút tích treo ở các viện trong vương phủ, chỉ riêng lá thư hắn gửi nàng đêm trước ngày thành hôn, nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp như tùng bách kiêu hãnh giữa trời đông, lại phảng phất khí phách sừng sững của núi cao, khiến người ta một lần nhìn qua đã khó quên.

Nàng cố ý trêu ngươi hắn, không trực tiếp bác bỏ mà chỉ cười nói:

“‘Ngày mai đón tiểu thư vào phủ, mong tiểu thư tối nay sớm nghỉ ngơi, chúc nàng mộng đẹp’… Điện hạ có còn nhớ lá thư nhỏ gửi thiếp không?”

Thần Vương bật cười. Lời nàng tuy không nói thẳng, nhưng đã ám chỉ rõ ràng rằng hắn đang nói dối. Nhưng… hắn sẽ để nàng thắng dễ dàng như vậy sao?

“Thật không ngờ, ái phi lại nhớ rõ một câu quan tâm nhỏ nhặt mà ta viết như vậy.” Thần Vương cười đầy ẩn ý.

Dung Uyển Tịch trong lòng có chút hối hận, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như thường, không hề nao núng. Sau một lúc, nàng thành thật đáp:

“Nói thật, thiếp không muốn nhớ đâu. Nhưng câu nói của điện hạ, thiếp ghi nhớ đơn thuần là vì khi ấy bị chữ viết của điện hạ làm kinh ngạc. Chữ của điện hạ đẹp đến mức khiến người ta không thể quên.”

Thần Vương không đi theo lời nàng mà lại đột nhiên nghiêng người về phía trước, cúi sát nàng, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:

“Chữ của bản vương đã khiến ái phi không thể quên, vậy có làm nàng ngày đêm mong nhớ không?”