Dung Uyển Tịch nhanh chóng hoàn hồn, gọi Tuyết Nhung đang nằm dưới chân Thần Vương: “Tuyết Nhung, lại đây, đến chỗ tỷ nào. Đừng để người này vô tình giẫm phải ngươi đấy!” “Tỷ?” Thần Vương liếc nhìn nàng, rồi lại nhìn con chó nhỏ đang vẫy đuôi, lắc lư từ chân mình chạy về phía Dung Uyển Tịch, chớp mắt nói: “Bản vương không có ý định làm tỷ phu của nó đâu.” “Tùy ngài, chẳng ai ép buộc.” Dung Uyển Tịch cười đáp. Tuyết Nhung ngước đôi mắt tròn đen láy lên nhìn Dung Uyển Tịch, gương mặt trắng mũm mĩm, trông đáng yêu vô cùng. Nó đứng đó, vẻ mặt mong chờ, như thể nghĩ rằng nàng sẽ cho nó thứ gì ngon để ăn. “Chỗ nàng không có gì ngon đâu,“ Thần Vương đứng dậy, bước đến cửa sổ, hái một cánh hoa bách hợp, cầm trong tay rồi gọi Tuyết Nhung: “Lại đây, đến chỗ tỷ phu này, tỷ phu cho đồ ngon.” Thấy trong tay hắn thật sự có gì đó, Tuyết Nhung vẫy đuôi, lắc lư chạy nhanh về phía hắn. Thần Vương giữ lời, thật sự đưa cánh hoa cho nó. Tuyết Nhung nhai hai lần, có vẻ như thấy khó ăn, định nhổ ra. Thần Vương lập tức chỉ vào miệng nó, nghiêm giọng: “Không được nhổ!” Con chó nhỏ chớp chớp mắt, rồi nuốt chửng vì sợ hãi. “Phụt…” Dung Uyển Tịch không nhịn được cười phá lên. Thực ra, nàng cũng không có ý định nhịn cười. Dung Uyển Tịch cảm thấy, cách họ ở bên nhau thế này thật sự rất tốt… “Bị uy nghi của bản vương làm cho sợ hãi đấy.” Thần Vương đứng khoanh tay, dáng vẻ rất oai vệ. Nếu không biết trước chuyện hắn “đấu trí” với ai, hẳn người ta sẽ bị dáng vẻ đó dọa mà tưởng hắn vừa giành chiến thắng trong một trận chiến lớn. “Điện hạ, tiểu thư, cháo đã nấu xong…” Sơ Hạ đứng ngoài cửa, khẽ lên tiếng. “Vào đi.” Dung Uyển Tịch nói. Sơ Hạ bước vào phòng. Tuyết Nhung ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức bỏ mặc cả Thần Vương lẫn Dung Uyển Tịch, chạy ngay về phía Sơ Hạ. “Tri Thu, đem nó ra ngoài đi, nó cần đi ngủ.” Thần Vương nói. Dung Uyển Tịch lườm hắn: “Một con chó nhỏ thôi, ngài cũng chấp nhặt với nó sao?” “Chướng mắt,“ Thần Vương đáp. “Có nó ở đây, ái phi không nhìn đến bản vương nữa.” Dung Uyển Tịch lắc đầu cười nhạt, nghĩ thầm: Ngài vốn dĩ không muốn để ta nhìn mà, phải không? Sơ Hạ rất hiểu chuyện, đặt khay lên bàn nhỏ cạnh cửa sổ rồi nói: “Tiểu thư và điện hạ có gì cần, cứ gọi nô tỳ. Trong bếp còn nhiều việc, nô tỳ xin lui.” Dung Uyển Tịch khẽ gật đầu, nhưng nhìn thấy nét cười như ngầm hiểu trên khóe miệng Sơ Hạ, nàng cảm thấy có chút khó chịu. Liếc nhìn Thần Vương, ánh mắt nàng thoáng mang ý trách móc. Tất cả đều do hắn cố tình tỏ vẻ thân mật như thế này. Thần Vương làm ngơ trước ánh mắt hờn trách của nàng, cầm bát cháo, ngồi xuống bên giường. Múc một thìa, hắn thổi nhẹ… Khi hắn còn chưa đưa thìa cháo đến, Dung Uyển Tịch đã khẽ nói: “Không phiền điện hạ, thiếp tự ăn được.” Thấy nàng đột nhiên trở lại vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt, Thần Vương chợt cảm thấy lòng mình trùng xuống, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn lẳng lặng đưa bát cháo cho nàng. Nàng đón lấy, vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng đưa thìa cháo vào miệng. Thần Vương đứng dậy, lấy một đĩa nhỏ đựng món dưa chua từ khay, gắp một ít bỏ vào bát của nàng. Nhìn thấy món ăn này, Dung Uyển Tịch hơi sững sờ. Hành động chu đáo của hắn làm nàng có chút bối rối. Dù sao, nàng cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ hơi mệt mỏi, đâu đến mức không rời khỏi giường mà phải ăn tại chỗ như thế này. Nhưng sự việc đã đến vậy, nàng cũng không cần cố ý rời giường, chỉ nhanh chóng ăn xong là được. Nàng không khỏi thầm thở dài: Người đàn ông này, thật sự có bản lĩnh khiến người ta xao lòng… Thần Vương nhìn biểu cảm điềm tĩnh của nàng, một lúc sau bèn cười nói: “Ái phi bỗng trở nên trầm lặng thế này, chẳng lẽ…” Hắn rướn người đến gần, tiếp tục: “Động lòng với bản vương rồi sao? Vì sợ bản thân động lòng, nên mới tránh né như vậy?” Nghe xong lời của Thần Vương, Dung Uyển Tịch chỉ bình thản nuốt hết cháo trong miệng, sau đó nhanh chóng uống cạn bát cháo còn lại. Nàng đứng dậy bước đến bàn nhỏ bên cửa sổ, rót một chén trà thanh để súc miệng. Thấy nàng hoàn toàn không để tâm đến lời mình, Thần Vương cũng không vội, chỉ mỉm cười, kiên nhẫn chờ câu trả lời. Sau khi Dung Uyển Tịch quay lại giường, nằm vào chăn, Thần Vương lập tức chiếm thế chủ động, nói: “Ái phi là bị bản vương nói trúng tim đen nên đang câu giờ để nghĩ cách ứng phó, phải không? Bản vương đoán đúng chứ?” Dung Uyển Tịch tựa lưng vào gối, không hề lảng tránh ánh mắt của hắn, khẽ cười đáp: “Điện hạ, thiếp chẳng qua không muốn vừa ăn vừa nói chuyện với ngài thôi mà…” Thấy nụ cười pha chút bất đắc dĩ trên gương mặt nàng, trong lòng Thần Vương thoáng có cảm giác thất bại. Tiểu nữ tử này... sao có thể giữ bình tĩnh đến thế! Ngay cả những lời trêu chọc như vậy cũng không khiến nàng bối rối chút nào? “Khụ khụ… Thật ra bản vương cũng không muốn làm ái phi quá khó xử. Chỉ cần nàng tự hiểu là được, vì giữ thể diện cho nàng, bản vương sẽ không hỏi thêm.” Thần Vương làm ra vẻ cố nhịn cười. Dung Uyển Tịch lắc đầu, khẽ cười: “Vì thể diện của ngài, nếu ngài cứ muốn tự lừa mình dối người như vậy, thiếp cũng sẽ không phá hỏng đâu.” “Ngươi…” Thần Vương bật cười thật sự, giơ tay đầu hàng: “Bản vương lại thua thêm một ván nữa rồi.” Dung Uyển Tịch mỉm cười không nói, coi như ngầm thừa nhận. Thực ra, nàng đột nhiên trở nên lạnh nhạt chỉ vì không thích những hành động quá mức chu đáo và thân mật của Thần Vương. Còn vì sao không thích… nàng không muốn nghĩ sâu thêm. Thần Vương, một người quá thành thạo chuyện đối phó phụ nữ, có không ít chiêu trò để làm rung động lòng người. Nếu không cẩn thận phòng bị, chỉ e một lần nào đó nàng thật sự sẽ lại bị hắn làm cảm động. Mặc dù cảm động vì hắn không thể ảnh hưởng đến tình cảm nàng dành cho Linh ca ca, nhưng nợ ân tình cuối cùng cũng phải trả. Dung Uyển Tịch chỉ mong giữa họ luôn giữ được trạng thái hòa nhã, thân thiện nhưng không quá mức thân mật. Chỉ khi mối quan hệ dừng lại ở mức hợp tác, không xen lẫn tình cảm cá nhân, việc rút lui sau này mới dễ dàng. Hơn nữa, trước một người như Thần Vương, chỉ khi nàng giữ lòng mình thật trong sáng, không hổ thẹn, mới có thể đứng ngang hàng với hắn, đối đầu với hắn một cách cân bằng. “Thân thể nàng không thoải mái, tối nay bản vương sẽ không làm phiền. Nàng nghỉ ngơi sớm đi, bản vương sang nơi khác.” Thần Vương nói, đồng thời chỉnh lại chăn cho nàng một cách dịu dàng. “Đa tạ điện hạ thấu hiểu.” Dung Uyển Tịch đáp. “Trong vương phủ này, người mong bản vương rời đi, chắc chỉ có một mình nàng.” Thần Vương cười. Dung Uyển Tịch chỉ khẽ cười, không nói. “Uyển Tịch…” Thần Vương nhìn nàng, bỗng cảm thán: “Bản vương phải dùng cách nào mới có thể khiến nàng thua bản vương một lần đây? Hửm?” “Điện hạ sao phải cố thắng làm gì? Hiện tại hòa bình như thế này, chẳng phải rất tốt sao?” “Đương nhiên là không tốt rồi!” Thần Vương đứng dậy, lại nở nụ cười phóng khoáng thường ngày, “Với bản vương, giữa ta và nàng, không thắng tức là thua. Từ trước đến nay, ngoài người ở phủ thái tử kia, chưa từng có nữ nhân nào có thể trụ qua ba chiêu trong tay bản vương!” Dung Uyển Tịch nghe hắn nhắc đến Tần Dĩnh Nguyệt mà không có chút đau lòng, nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn, liền đùa lại: “Vậy đến giờ, thiếp đã qua được mấy chiêu rồi?” “Bản vương không đếm kỹ, nhưng chắc chắn có hơn ba chiêu rồi, mà nàng vẫn chưa thua. Thậm chí, một chút rung động nàng cũng không có. Bản vương không cam tâm… Vậy nên, ái phi, chúng ta còn nhiều thời gian!” Thần Vương cười. “Nhưng kết quả cuộc đấu, e rằng không như ý ngài. Thiếp khuyên ngài nên cân nhắc kỹ, đừng để cuối cùng mất cả mặt mũi. Hơn nữa, ngài đừng quên, giữa chúng ta còn có giao ước đúng sai. Nếu ngài vì muốn làm thiếp động lòng mà phạm sai lầm, thì khi phạt ngài, thiếp sẽ không nương tay đâu.” Dung Uyển Tịch tuy nói với giọng đùa cợt, nhưng cũng rõ ràng bày tỏ thái độ kiên quyết của mình. Nàng thật sự không muốn tiếp tục trò chơi vô nghĩa này với Thần Vương. “Giao ước đúng sai đó, phần đúng chẳng có mấy ý nghĩa, hai ta chưa từng dùng đến. Sau này, chỉ cần giữ lại phần sai, có phải đơn giản hơn không? Nếu ta hay nàng làm được việc tốt, cứ giữ trong lòng là đủ.” Thần Vương nói. “Ý kiến hay,“ Dung Uyển Tịch đáp, “Thiếp cảm ơn ngài đã không xóa bỏ phần giao ước về sai lầm.” “Sao có thể chứ?” Thần Vương cười đắc ý. “Bản vương không cần làm điều gì sai để xúc phạm nàng, chỉ cần bằng những việc quan tâm và chăm sóc, đã đủ thắng ván này rồi.” Dung Uyển Tịch thấy hắn cố chấp trong chuyện hơn thua, biết rằng khuyên can cũng vô ích, đành để mặc hắn. Trước khi rời phòng, Thần Vương bất ngờ quay lại, cười hỏi: “Ái phi đoán xem, tối nay bản vương sẽ đi viện nào?” “Thiếp đoán không ra,“ Dung Uyển Tịch cười nhạt, “Nhưng bất kể ngài đi viện nào, thiếp cũng chúc ngài ngủ ngon.” Thần Vương lắc đầu, như thể thất bại, buồn bực rời đi. Nhưng hắn không đến viện của bất kỳ thị thiếp nào, mà trở lại Vấn Liễu Trai, chờ tin tức từ nha môn. Đã gần đến giờ Hợi. Sau khi Thần Vương rời đi, dù phòng đã yên tĩnh, Dung Uyển Tịch vẫn không buồn ngủ. Có lẽ vì ban ngày nàng đã ngủ quá sâu. Nàng ngồi dậy, vận động gân cốt, rồi bước đến cửa sổ. Ngoài trời, sao sáng lấp lánh, trăng tròn treo cao. Nàng mở cửa, để gió đêm mát lạnh thổi vào, mang theo hương vị trong lành của thiên nhiên. Hít một hơi thật sâu, nàng bỗng nảy ý định ra ngoài đi dạo. Đêm nay, dưới ánh trăng sao, cảnh sắc trong vương phủ hẳn là rất đẹp. Từ khi đến đây, nàng chưa từng thưởng ngoạn đêm tối trong phủ. Dù cơ thể còn chút nhức mỏi, nàng nghĩ rằng nằm yên sẽ không tốt bằng đi lại một chút, có khi lại giúp phục hồi nhanh hơn. Đêm tháng Năm, ngày nóng nhưng đêm vẫn hơi lạnh. Nàng khoác thêm chiếc áo choàng đỏ, cầm đèn lồng, rồi chậm rãi bước ra ngoài.