Thần Vương đặt Dung Uyển Tịch vào trong xe ngựa, vừa định bước lên, bỗng nghe có tiếng gọi từ phía không xa:

“Tam đệ…

Đó là Thái tử, hắn vén màn xe, khẽ vẫy tay về phía Thần Vương.

Thần Vương không vội lên xe mà đứng trước xe ngựa chờ Thái tử.

Thái tử bước xuống xe, Thần Vương cung kính hành lễ:

“Đại ca.

So với vẻ mặt ung dung của Thần Vương, thần sắc của Thái tử lại vô cùng nặng nề.

“Ài… Thái tử thở dài, liếc nhìn vào trong xe ngựa:

“Đệ muội vẫn ổn chứ? Có phải đã chịu ủy khuất gì không?

Thần Vương khẽ cười đầy ẩn ý:

“Đệ tự có chừng mực, người nhà hoàng gia chúng ta vẫn có sự kiêu ngạo và giới hạn riêng.

“Haha… Thái tử mỉm cười.

“Tam đệ… Thái tử kéo Thần Vương sang một bên xe ngựa, hạ giọng nói:

“Sự việc đã ầm ĩ đến mức này, dù thế nào cũng không thể che giấu được nữa. Ta thấy đệ giữ người phụ nữ đã mất đi danh tiếng tốt đẹp này, thực sự không còn tác dụng gì. Chi bằng nhân cơ hội này, bỏ đi thì hơn.

Ý tứ trong lời nói của Thần Vương, Thái tử dĩ nhiên hiểu, nhưng lại không quá bận tâm, cũng không định nói rõ ra. Giữa Thần Vương và hắn, chỉ cần ngầm hiểu là được.

Có điều… những lời châm chọc như vậy, nói ra cũng chẳng sao.

“Đại ca cũng là vì muốn tốt cho đệ thôi, Thái tử cười khẽ, tiếp lời, “Thực ra, đại ca nhìn ra được, trong lòng đệ vẫn còn nhớ nhung vị mỹ nhân mà bản cung từng ban tặng. Cưới Dung Uyển Tịch chẳng qua chỉ là vì danh tiếng của nàng ta mà thôi. Giờ xảy ra chuyện thế này, Dung Uyển Tịch còn có giá trị gì với đệ không?

Những lời này của Thái tử rõ ràng là sự khoe khoang sau khi mưu kế thành công.

Hắn muốn Thần Vương hiểu rằng, lần này, thành quả của hắn không chỉ dừng lại ở quyền kiểm soát mà hắn sẽ nhận được vào ngày mai, mà còn là việc hắn đã hủy hoại Dung Uyển Tịch.

Lần rùm beng này khác xa với những trò nhỏ trước khi cưới. Trước đây chỉ là khiến tam đệ nghi ngờ trong lòng, còn lần này, mọi chuyện đã trở nên công khai.

Dù Thái hậu và Hoàng thượng rất coi trọng sự trong sạch của con dâu hoàng gia, nhưng chỉ cần Dung Uyển Tịch chưa chết, chuyện này vẫn chưa đến mức không thể dàn xếp qua loa.

Người đã bị bắt cóc, danh nghĩa giang hồ thổ phỉ cũng đã mượn, lần này, dù không đưa Dung Uyển Tịch ra công đường, Thái hậu và Hoàng thượng khi nghe chuyện giang hồ thổ phỉ cướp người cũng sẽ nghi ngờ sự trong sạch của nàng.

Nhưng mặc dù nghi ngờ, loại chuyện nhạy cảm này cũng tuyệt đối không đến mức khiến Thái hậu và Hoàng thượng nổi giận, hạ chỉ truy bắt, tiêu diệt bang phái. Càng liên quan đến danh tiết của con dâu hoàng gia, Thái hậu và Hoàng thượng càng mong mọi chuyện trôi qua nhanh chóng, dĩ hòa vi quý. Chỉ là từ nay trở đi, thái độ đối với Dung Uyển Tịch sẽ không còn như trước nữa.

Dù xử lý âm thầm hay làm lớn chuyện, kết quả vẫn như nhau, chi bằng làm cho mọi thứ ầm ĩ thêm, để tam đệ càng thêm mất mặt?

Thần Vương chỉ mỉm cười nhìn Thái tử, hồi lâu sau mới hạ giọng cười nói:

“Đương nhiên là còn giá trị. Giống như giàn nho trong vườn đệ, quả thì đệ không ăn, người ngoài thèm thuồng lại không hái được. Chỉ cần nó ở trong vườn của đệ, khiến người khác thèm mà không được, đó chính là giá trị của nó.

“Haha… Thái tử cười nhẹ:

“Tam đệ à…

Nói rồi, liếc nhìn vào trong xe ngựa:

“Sao bản cung cảm thấy hôm nay đệ có vẻ thiếu kiên nhẫn? Trước đây, những lời như thế này đệ chưa từng nói ra.

“Đệ nói gì sao? Thần Vương mỉm cười đầy vẻ ngây thơ:

“Chỉ là đại ca hỏi, đệ trả lời thôi. Đại ca…

Thần Vương vỗ vai Thái tử:

“Anh em chúng ta sống với nhau, cứ đơn giản chút vẫn tốt hơn. Đệ đối đãi đại ca bằng cả tấm lòng, nếu đại ca cứ nghi ngờ, dò xét đệ đủ kiểu, chẳng phải sẽ tổn thương tình cảm huynh đệ sao? Một lần hai lần thì không sao, coi như đùa giỡn giữa anh em. Nhưng nếu quá nhiều lần… Haha… Dĩ nhiên rồi, đại ca là huynh trưởng , dù thế nào đệ vẫn sẽ kính trọng đại ca như kính trọng cha mình.

“Nào… Đại ca mau về với những mỹ nhân của mình đi, đừng lo cho đệ… Thần Vương vẫy tay, cười lớn rồi nhảy lên xe ngựa.

Thái tử nhìn xe ngựa của Thần Vương phủ chậm rãi rời đi, rẽ vào khu chợ, dần khuất bóng. Hắn lắc đầu, cười khổ, thầm thở dài:

“Tam đệ à, nếu ở một gia đình bình thường, nghe đệ nói một lòng đối đãi ta, chắc chắn ta sẽ tin. Nhưng ở hoàng gia, ngoài những gì viết trong thánh chỉ, không gì là chắc chắn… Ngay cả đệ cũng không tin vào những lời mình nói.

Từ nhỏ, bọn họ đã bị các mẫu phi truyền dạy đủ loại mưu tính, chứng kiến bao âm mưu trong cung. Dù là khi còn thơ ấu vô tư nhất, giữa các huynh đệ ruột thịt cũng không tồn tại cái gọi là “chân thành đối đãi.

Đây chính là sự bi ai khi sống trong hoàng gia…

Vốn dĩ trên đời, điều đáng tin cậy nhất chính là tình thân. Nhưng ở hoàng gia, tình thân lại quá mong manh. Cha mẹ, huynh đệ, giữa họ, lòng ai cũng cách lòng, mọi người chỉ là những quân cờ nhỏ bé trong ván cờ quyền lực. Nhưng ai nấy đều muốn làm chủ cả bàn cờ…

Thần Vương và Dung Uyển Tịch trở về Vương phủ, hắn bế nàng xuống xe ngựa, đi thẳng về phía Chiêu Đức viện.

Cúc đại phu đã chờ sẵn trong viện, thấy Thần Vương trở về, vội bước tới hành lễ:

“Điện hạ, nương nương bị làm sao vậy?

“Có lẽ trúng loại mê dược nào đó, ngươi xem thử có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không? Thần Vương ôm Dung Uyển Tịch vào phòng.

Thần Vương đặt Dung Uyển Tịch nằm ngay ngắn trên giường, cẩn thận vén tay áo nàng lên.

Cúc đại phu đặt khăn che tay rồi bắt mạch, chân mày nhíu chặt, nói:

“Đây không phải là loại mê dược thông thường, hiệu lực rất mạnh. Theo mạch tượng, thuốc còn tác dụng khoảng hai, ba canh giờ nữa. Xem ra chỉ có thể dùng châm cứu để giải độc.

“Tốt, làm phiền tiên sinh lập tức chữa trị cho vương phi, Thần Vương nói.

Nghe Cúc đại phu nói vậy, Thần Vương biết ngay lần này Thái tử lại sử dụng loại Túy Mộng Trường. Loại thuốc này quả nhiên lợi hại, xem ra Thái tử đã quá quen tay, thậm chí có phần nghiện dùng. Không biết phương thuốc mà Giang đại phu đang nghiên cứu tiến triển ra sao. Đợi nàng tỉnh lại, có lẽ cần đưa nàng về phủ một chuyến.

Thứ nhất, để khiến Dung Tướng quân yên lòng; thứ hai, tất nhiên là hỏi thăm về sự tiến triển của Túy Mộng Trường.

Dù loại thuốc này hiện tại đối với hắn chưa có tác dụng gì, nhưng trong tương lai, có thể sẽ có lúc “lấy gậy ông đập lưng ông“.

Thần Vương nhìn thiếu nữ với gương mặt bình thản, chẳng hiểu sao lòng lại khẽ nhói lên...

Lần này, quả thực là hắn đã liên lụy nàng chịu khổ…

Nếu không có duyên phận kết làm phu thê với hắn, giờ đây nàng có lẽ vẫn chỉ là một thiếu nữ đang vui vẻ chờ gả về nhà chồng.

Tất nhiên… thân thể nàng hiện tại vẫn là một khuê nữ chưa chạm đến thế tục.

Nhìn Cúc đại phu châm cứu giải độc, ngắm gương mặt tuyệt mỹ khi ngủ say của nàng, Thần Vương bất giác nghĩ: Nếu ngày đó hắn không chỉ cho nàng con đường này, với sự thông minh của nàng, có lẽ nàng cũng sẽ nghĩ ra cách khác để giải quyết.

Lúc ở Thục Nữ Phường, khi hắn thấy gương mặt bình tĩnh rơi lệ tuyệt đẹp của nàng, trong lòng đã nhận định rằng đây là người duy nhất trên đời có thể sánh ngang với Nguyệt Nhi. Khi ấy, hắn nảy ra ý định cưới nàng, một phần vì muốn chơi một vố với Thái tử, trả mối thù cướp Nguyệt Nhi; một phần vì danh tiếng của nàng, cưới nàng làm Vương phi sẽ có lợi cho đại cục.

Nhưng thực ra, trong tiềm thức của hắn, còn một lý do rất đơn giản: nàng đẹp.

Hắn chưa bao giờ phủ nhận mình háo sắc, những thị thiếp trong phủ cũng đều vì nhan sắc mà được đưa về. Việc tạo dựng hình ảnh kẻ mê đắm tửu sắc là một chuyện, nhưng hắn không thể nào thu nhận những người không vừa mắt. Điều kiện tiên quyết vẫn là… phải đẹp.

Thế nhưng, qua một thời gian chung sống, hắn càng cảm thấy danh tiếng tốt hay dung mạo đẹp của nàng đều không còn quan trọng nữa.

Dần dần, hắn thực sự bắt đầu tò mò và muốn tìm hiểu trái tim nàng…

Hồng nhan giai lệ tự cổ khó thoát, Thần Vương lắc đầu cười khẽ, tự giễu mình. Xét cho cùng, tất cả chỉ vì nàng đẹp. Nếu không, hắn đâu thèm nhìn nàng thêm một cái, càng không khơi dậy ý muốn khám phá. Sự tò mò nông cạn này, sao có thể so sánh với tình cảm giữa hắn và Nguyệt Nhi?

Họ đã cùng học ba năm tại Thái Học, cùng nhau đọc sách, cùng vui chơi sông núi, đàm đạo về thế sự. Đó mới là thanh mai trúc mã, tình sâu ý đậm.

Giờ đây, giai nhân đã khuất bóng, bên cạnh hắn lại có một viên minh châu tuyệt sắc.

Chỉ tiếc, cả giai nhân lẫn minh châu đều là những người khổ mệnh, thật đáng thương…

Cúc đại phu y thuật cao minh, so với Giang đại phu ở tướng quân phủ còn có phần vượt trội. Thời gian hắn dùng còn ngắn hơn, đã có thể giải hết dư độc của Túy Mộng Trường trong người Dung Uyển Tịch.

“Điện hạ, thần bắt mạch rồi, độc đã được giải. Nhưng nương nương vẫn còn chìm trong trạng thái mê man. Chỉ cần dùng khăn lạnh đặt lên trán nương nương, nàng sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Nghe vậy, Sơ Hạ và Tri Thu đang chờ ở ngoài phòng vội vã đi chuẩn bị khăn lạnh mà không cần Thần Vương dặn dò.

Tuyết Nhung, dường như cũng nhận ra có chuyện chẳng lành, vốn chỉ quanh quẩn bên chân Sơ Hạ ngoài phòng, giờ lại thò đầu nhìn vào nội thất, vẫy đuôi và chăm chú nhìn Dung Uyển Tịch đang nằm trên giường.

Thần Vương mỉm cười, ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay Dung Uyển Tịch:

“Nhìn xem, nàng được yêu quý đến thế nào? Ngay cả chú chó nhỏ này cũng lo lắng cho nàng.

Giọng nói của hắn, chính hắn cũng không nhận ra đã trở nên dịu dàng đến mức nào.

“Gâu… gâu… Tuyết Nhung kêu lên, như thể nghe hiểu hắn đang nhắc đến mình.

Chẳng bao lâu, Sơ Hạ và Tri Thu đã mang khăn lạnh đến, đặt lên trán Dung Uyển Tịch.

“Hai người các ngươi, đến trù viện lấy ít nguyên liệu, quay về bếp nhỏ nấu ít cháo và đồ ăn thanh đạm cho Vương phi. Thần Vương dặn dò.

“Sao không để trù viện làm rồi mang tới luôn, có phải tiện hơn không? Tri Thu nói.

Thấy tiểu thư sắp tỉnh lại, những suy nghĩ lo lắng trước đó đều tan biến, nàng chỉ muốn ở lại để chăm sóc tiểu thư.

Sơ Hạ nhận ra Thần Vương cố ý muốn họ rời đi, nên kéo tay Tri Thu, nói:

“Yên tâm đi, y thuật của Cúc đại phu rất cao minh, tiểu thư nhất định sẽ bình an tỉnh lại.