Nhìn ánh mắt Tiêu Hà dành cho Thần Vương, Dung Uyển Tịch chợt cảm thấy có chút không thoải mái. Đại sư huynh à, dù Thần Vương là ân nhân cứu mạng của huynh, nhưng cũng không cần nhìn người ta bằng ánh mắt sâu thẳm như thể lâu ngày gặp lại tình nhân thế chứ? Nhưng Thần Vương lại không hề thấy có gì lúng túng, dường như được một nam nhân nhìn đầy sâu sắc như vậy là điều hoàn toàn bình thường. Hắn hào hứng phất tay về phía mọi người: “Các huynh đệ, theo ta nào! Dung Uyển Tịch mỉm cười, thầm nghĩ: Vị Thần Vương điện hạ của chúng ta thật đúng là “nhập gia tùy tục“. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương