Lúc này, Đại phu nhân chợt nhớ đến Giang di nương, liền hỏi Ngụy Kỳ:“Con thật đã đưa nàng ta đến trang viện rồi sao?

Chưa đợi Ngụy Kỳ đáp, bà lại nói tiếp:“Những năm qua nhà chúng ta coi như không bạc đãi nàng ta, tiền tháng không thiếu một xu, còn có người hầu hạ. Ai ngờ nàng ta lại sinh lòng ác độc như thế.Rồi quay sang hỏi Tống Yên:“Con không thấy khó chịu gì chứ?

Tống Yên lắc đầu:“Dạ không ạ.

“Ta thấy… vẫn nên mời thầy về xem, trừ tà một chút, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. — Bà lớn tuổi, dĩ nhiên rất sợ mấy chuyện yếm bùa này.

Ngụy Kỳ nói:“Nếu đã không có gì thì thôi, có thể mời đại phu đến khám là được.

Đại phu nhân nghe vậy cũng không kiên trì nữa, chỉ hậm hực nói:“May mà không sao. Nếu mà xảy ra chuyện gì… ta tuyệt đối không tha cho nàng ta đâu!

Nghe đến đó, Ngụy Phù cúi đầu, từ sắc mặt mẹ mình, nàng lại nghĩ đến mẹ chồng của mình.

Hồi đó mẹ chồng nàng cũng từng phẫn nộ y hệt như vậy.

Bao ngày qua, nhà họ Niếp vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng Ngụy Phù bắt đầu thấy bồn chồn, không biết phải làm sao.

Đại phu nhân cũng nhớ đến chuyện của nàng, khẽ thở dài, đẩy ly nước vải đến trước mặt nàng:“Món này ngọt đấy, từ nhỏ con đã thích mà.

Ngụy Phù cố gắng gạt tâm trạng tệ hại sang một bên, gượng nở một nụ cười.

Rời khỏi viện Nghi An , Xuân Hồng che ô cho Tống Yên, Ngụy Kỳ liền đón lấy ô, bước đi bên cạnh nàng, che nắng cho nàng.

Tống Yên cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Nàng đương nhiên nghe ra được, Ngụy Kỳ đang bóng gió giục mẹ mình giao tiền. Bây giờ nàng không thiếu tiền, bạc trong tay cũng có, nhưng có hắn đứng ra bênh vực, dường như mẹ chồng cũng dễ chịu hơn, Ngụy Phù cũng trở nên thân thiết lễ phép, gọi nàng là đại tẩu, còn nói sẽ làm khóa vàng cho đứa bé.

Nàng ngẩng đầu, nghiêng chiếc ô sang phía hắn:“Chàng cũng che một chút đi, nắng lắm.

Ngụy Kỳ mỉm cười:“Ta là đàn ông, che nắng làm gì.

“Thế nhưng cũng phải che, không làn da sẽ bị cháy nắng đó.

Ngụy Kỳ nhìn gương mặt nàng:“Ta làm gì trắng nõn được như nàng.

Nghe như đang khen, nhưng lại nói với vẻ nghiêm túc, khiến người nghe càng thấy vui vẻ.

Tống Yên khẽ cười, không tranh nữa, mặc hắn.

Khi đưa Tống Yên về phòng, Ngụy Kỳ bảo:“Ta ra ngoài một lát.

Tống Yên:“Ừm.

Hắn còn chưa đi, lại nói thêm:“Đến giáo phường, nhưng không ở lâu, chỉ nói mấy câu rồi đi.

Tống Yên biết hắn không phải người thấy nữ sắc là không dời nổi bước chân, liền mỉm cười, tỏ vẻ hiền thục:“Được mà, chàng cứ đi đi.

Ngụy Kỳ nhìn nàng, trong mắt dường như thoáng qua chút u tối, rồi mới xoay người rời đi.

Tống Yên ngồi trong phòng một lúc, rồi hỏi:“Thu Nguyệt đâu rồi? Lúc nãy bảo đi kiểm sổ tiền mua đá lạnh, sao giờ vẫn chưa quay lại?

Nàng vừa hỏi, Hạ Tang lộ vẻ khó xử, như muốn nói lại thôi.

Tống Yên nhận ra có gì không ổn, hỏi ngay:“Sao vậy?

Hạ Tang bước đến gần, hạ giọng nói:“Lúc nãy Thu Nguyệt tỷ ra ngoài, cãi nhau với mụ quản đá là Trần mama. Mụ ấy mắng tỷ ấy là đứa không biết xấu hổ, bò lên giường đàn ông còn bị trả về!

Tống Yên kinh hãi:“Gì cơ?

Hạ Tang nói:“Hồi đó muội có đứng bên cạnh. Thu Nguyệt tỷ nói sổ sách bên mụ ta có vấn đề, mụ Trần không chịu nhận. Tỷ ấy bức quá nên nói vài câu nặng lời, mụ kia liền chửi ầm lên. Thu Nguyệt tỷ không phải người hay cãi, bị mắng đến đơ luôn. Mụ ta còn nói tỷ ấy ‘không nâng nổi’, ý là… phu nhân có lòng nâng tỷ ấy làm di nương, mà đại gia không đồng ý…

“Sau đó muội kéo Thu Nguyệt tỷ về. Giờ tỷ ấy đang ngồi một mình trong phòng tai hạ, buồn lắm.

Tống Yên không hiểu sao mụ Trần lại dám bịa ra lời độc ác như vậy. Mà mụ ta lại không hoàn toàn bịa đặt — quả thật trước kia nàng từng có ý muốn nâng Thu Nguyệt làm di nương, Ngụy Kỳ cũng đúng là đã từ chối. Nhưng chuyện đó chỉ có vài người biết, chưa từng lan ra ngoài.

Sao giờ lại truyền ra, mà còn bị thêu dệt thành chuyện bẽ mặt đến thế? Vậy sau này Thu Nguyệt còn làm người được nữa sao?

Nàng dặn Hạ Tang:“Ngươi gọi Thu Nguyệt—

Nói được nửa câu, nàng khựng lại.“Thôi, để ta đích thân đến gặp nàng ấy.Nói xong liền đứng dậy khỏi ghế.

Quả nhiên, Thu Nguyệt đang ngồi khóc trong phòng trực đêm phía dưới, Xuân Hồng đang ở bên an ủi.

Nhưng chuyện như vậy đâu phải khuyên vài câu là xong, bên này có khuyên thế nào, cũng không thể ngăn được miệng người bên ngoài.

Tống Yên vừa bước vào, Thu Nguyệt lập tức lau nước mắt, đứng dậy khỏi ghế. Tống Yên đỡ nàng ngồi lại, dịu dàng an ủi:“Ta biết chuyện Trần mama vu khống ngươi rồi, ngươi đừng lo, ta nhất định sẽ nghĩ cách thay ngươi xử lý. Nhưng ngươi phải tin, ta chưa bao giờ kể việc này cho người ngoài, còn bên đại gia, ta nghĩ chàng cũng không phải người sẽ đi rêu rao chuyện đó.

Thu Nguyệt nghẹn ngào không nói thành lời, nước mắt tuôn không dứt, muốn nói lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Tống Yên biết, nàng đã bị tổn thương sâu sắc. Thu Nguyệt xưa nay luôn dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, lại có lòng tự trọng cao, mặt mũi mỏng. Bị người ta nói ra nói vào như vậy, hoàn toàn không thể chống đỡ.

Nghĩ một lát, nàng bảo Thu Nguyệt hôm nay cứ về phòng nghỉ ngơi trước, rồi quay về phòng mình, cho gọi Trần mama đến.

Trần mama dám mắng Thu Nguyệt, một phần là vì bà ta có thâm niên lâu năm, một phần là vì khi ấy bị ép quá hóa liều. Lúc gặp Tống Yên, bà ta lập tức ngoan ngoãn, cung kính giao nộp sổ sách giải thích nguồn gốc chi tiêu, cũng thừa nhận mình ăn nói bậy bạ. Nhưng khi Tống Yên hỏi ai truyền cho bà ta mấy lời đồn kia, bà ta lại nói: “Ai ai cũng nói vậy.

Tống Yên nghiêm giọng:“‘Ai là ai? Ngươi nghe từ ai?

Trần mama không trả lời.

Tống Yên cũng không giục, chỉ im lặng chờ.

Một lúc sau, Trần mama mới nói:“Sáng nay có mấy người bàn tán, tôi tình cờ đi ngang nghe được, không thấy rõ là ai cả.

Tống Yên nói chậm rãi:“Ngươi biết Giang di nương vì phạm lỗi mà bị đưa ra trang viện rồi chứ? Không nói cũng được, ta chờ được.

Trần mama đứng trước mặt nàng, trong lòng như trống đánh, thấp thỏm không yên.

Ngay cả di nương còn bị đuổi, huống gì là bà ta?

Qua một lúc lâu, biết mình mà không nói tên thì hôm nay không thoát được, bà ta cuối cùng cũng phải cúi đầu nhận:“Là nghe từ Ngải mama.

Ngải mama — đúng là một người phiền phức. Bà ta là người theo hầu Đại phu nhân, nổi tiếng khéo tay làm bánh điểm tâm, chồng làm quản sự ở ngoại viện, địa vị cũng không thấp. Mà tính bà ta thì thật sự là lắm lời, không giữ được miệng.

Tống Yên nói:“Ta sẽ gọi bà ta đến hỏi. Còn ngươi — lười biếng gian dối, khai báo sổ sách loạn xạ, sau đó còn dám bàn tán chủ tử — hai tháng tiền công sẽ bị khấu trừ. Nếu còn tái phạm, lập tức bãi chức.

Trần mama vội vã cảm ơn rồi lui ra.

Sau đó Tống Yên cho gọi Ngải mama đến, tra hỏi một hồi, cuối cùng mới biết Ngải mama nghe từ Hoa mama.

Lúc này, chuyện đã không tra được nữa — vì Hoa mama là người bên cạnh Nhị thẩm.

Mà Hoa mama là người kín miệng, làm việc thận trọng, xưa nay chưa từng nói linh tinh. Sao bà ta lại đi truyền mấy chuyện bịa đặt như vậy? Sao lại biết cả chuyện này?

Tống Yên cảm nhận được một mùi bất thường từ đây.

Một người cẩn thận, kín kẽ, đột nhiên đi nói chuyện với một cái loa truyền tin, mà lại là chuyện bịa đặt — điều này không phải trùng hợp, mà là có mưu tính.

Sau lưng Hoa mama là Nhị phu nhân.Sau lưng Thu Nguyệt là chính nàng.

Lẽ nào… là Nhị phu nhân đang nhắm vào nàng?

Nhưng hãm hại Thu Nguyệt thì có lợi gì cho bà ta?

Tống Yên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định đến hỏi mẹ chồng. Dù sao chuyện này có liên quan đến Ngải mama — người hầu cận bên Đại phu nhân, mà bà ở phủ Quốc công hơn ba mươi năm, đã giao tiếp với Nhị phu nhân gần hai mươi năm, chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn nàng.

Nghe nàng kể lại đầu đuôi, Trương thị lập tức nổi giận, bực tức nói:“Người đàn bà ấy, chỉ biết chơi trò tâm cơ, ngoài mặt thì cười nói, trong lòng thì độc ác đến đáng sợ!

“Chuyện công việc trong công quỹ trước kia, ta vốn chẳng mấy hứng thú, cũng đâu có ý tranh giành với bà ta, vậy mà trông cái dáng vội vàng của bà ấy, cứ như bị mất bạc không bằng! Theo ta thấy, chắc chắn bà ta đã tham ô không ít trong đó rồi! — Trương thị bực bội nói.

Tống Yên gật đầu:“Từ khi sinh con gái, Nhị thẩm quả thật bắt đầu để tâm đến chuyện này. Nhưng hiện giờ con chỉ quản sổ sách, những việc khác đều không nhúng tay vào.

Câu nói đó lại khiến nàng bỗng nhớ ra điều gì.

Sổ sách?

Đúng rồi — sổ sách hiện giờ vẫn nằm trong tay nàng. Lẽ nào…

Đúng lúc ấy, Trương thị nói tiếp:“Còn một chuyện nữa, là tam thẩm con nói riêng với ta. Bà ấy bảo từ sau vụ nhị thúc con vướng phải kiện cáo, ông nội con giận lắm, bảo ông ấy không ra gì. Có một lần ở chỗ ông nội, ông đã nói thẳng với nhị thúc con rằng, tước vị sau này e vẫn nên giao cho Kỳ nhi, bảo ông ta an phận, đừng mơ tưởng nhiều.

“Nhị thúc con sau đó say rượu kể với tam thúc, tam thúc lại nói với tam thẩm. Nhưng bên ông nội thì không nhắc đến chuyện này với ai trong chúng ta, nên cũng chẳng rõ thật giả ra sao.

Tống Yên hỏi:“Mẫu thân nghĩ… nhị thẩm có thể biết chuyện này?

Trương thị nói:“Hai vợ chồng với nhau, sao lại không nói? Nhưng họ cũng chẳng thể trách ông nội con, cái tước vị này vốn là của chúng ta, mà giao cho bọn họ thì chưa chắc giữ nổi mấy ngày, sớm muộn gì cũng phá nát cả nhà!

Tống Yên bỗng nhiên thấy rõ manh mối:“Vậy chẳng lẽ… nhị thẩm muốn giành lại quyền quản lý sổ sách từ tay con, nên mới bày ra chuyện này?

Thu Nguyệt là cánh tay phải của nàng, hơn nữa hiện giờ nàng đang mang thai, sau này sinh con, ở cữ… đều phải trông cậy vào Thu Nguyệt. Nay Nhị phu nhân lại vu khống Thu Nguyệt, khiến nàng không thể đứng vững trong phủ, khi đó sổ sách không ai quản lý tốt, nàng buộc phải giao lại.

Trương thị cũng đồng tình với suy đoán của nàng:“Đúng là phong cách của bà ta. Muốn đạt được mục đích thì chẳng từ thủ đoạn nào.

Tống Yên vừa giận vừa uất, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có cách đối phó. Chỉ có thể khuyên bảo Thu Nguyệt đừng để tâm lời đồn, rồi ra lệnh cấm lan truyền tin tức này.

Nhưng hiện tại trung khố do Nhị phu nhân quản lý, lời đồn cũng từ đó mà ra, bà ta muốn tin này tiếp tục lan, sao dễ gì dừng lại?

Tống Yên không khỏi thở dài:“Nhị thẩm… giờ con mới thật sự thấy rõ bà ấy lợi hại cỡ nào.

Trương thị nói đầy ẩn ý:“Cũng không phải không có cách khiến bà ta toan tính thất bại. Chỉ là… xem con có sẵn lòng hay không.

Nghe bà nói vậy, lòng Tống Yên lập tức khựng lại.

Quả nhiên, thấy nàng quay đầu nhìn sang, Trương thị liền nói:“Bảo đại gia sớm nâng Thu Nguyệt lên làm di nương cũng được. Những người khác con không muốn, còn Thu Nguyệt là người bên cạnh con, đáng tin. Huống hồ con đang mang thai, ta nghe nói… nó vẫn nghỉ lại phòng con hằng đêm, lỡ đâu xảy ra chuyện…

“Chúng con không có… — Tống Yên theo bản năng muốn giải thích giữa nàng và Ngụy Kỳ không có gì quá mức, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra miệng. Hơn nữa, dù có giải thích, cũng chẳng thay đổi được ấn tượng trong lòng mẹ chồng.

Lời nói chỉ mới ra một nửa, Trương thị lại tiếp:“Dĩ nhiên, ta không ép con phải lập di nương cho hắn. Chỉ là nghe chuyện này, tiện thể góp một lời. Bằng không, lại rơi vào đúng bẫy của mụ Trình thị kia.

Tống Yên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói:“Vâng, con sẽ về thương lượng với phu quân, xem ý chàng thế nào. Trước đây chàng ấy vốn không đồng ý.

“Đàn ông mà, vốn là như vậy. Nếu không có ta thúc giục, nó còn chẳng chịu lấy vợ. Nhưng theo ta thì giờ đúng là thời điểm thích hợp, Giang Vân Kiều giờ cũng bị đưa đi rồi, cứ dây dưa mãi, sau này người ta lại nói con ghen tuông đấy. — Trương thị nói.

Tống Yên trong lòng không vui, nhưng nghe kỹ lại thấy bà cũng là nói thật lòng. Đổi lại là người khác làm con dâu, e cũng bị nói như thế.

Nàng cảm thấy nếu giờ nâng Thu Nguyệt làm di nương, vừa hợp tình hợp lý, lại có thể phá vỡ mưu đồ của Nhị phu nhân.

“Còn nữa, lát nữa ta bảo người mang số bạc tích lũy kia với thẻ lĩnh lương sang cho con. Con tìm chỗ cất kỹ. Ta vốn chẳng có ý định giữ riêng số đó.

Tống Yên vội vàng cảm tạ, cũng không vì chuyện di nương mà tranh luận thêm, chỉ nói sẽ về suy nghĩ và bàn bạc với Ngụy Kỳ, rồi mới rời đi.

Ngụy Kỳ từ tầng hai giáo phường đi xuống, đúng lúc gặp Trần lão thái y từ ngoài đi vào, hai người suýt va vào nhau. Ngụy Kỳ liền lên tiếng chào trước, lão thái y cũng vội vã đáp lễ, rồi ai nấy đi tiếp.

Đi được vài bước, lão thái y bỗng nhớ ra gì đó, liền quay lại đuổi theo:“Ngụy các lão, nói mới nhớ — sao vị cữu huynh của ngài lại không đến gặp thầy thuốc nữa vậy?

Ngụy Kỳ hỏi:“Sao thế ạ?

“Ngài không biết sao? — Lão thái y nói — “Dạo trước tôi quen được một vị quân y từ ngoài biên ải mới trở về, rất giỏi châm cứu trị phong tê. Lúc gặp ông ấy, tôi liền nhớ đến anh vợ ngài bên nhà họ Tống, nên đặc biệt dặn người đến tìm anh ta, còn đưa địa chỉ, bảo đến tìm vị quân y kia xem thử.

“Vậy mà mấy hôm trước tôi gặp lại vị quân y ấy, hỏi chuyện thì ông ta bảo chẳng thấy ai tới. Nghe xong còn hơi giận, nói chắc là mình không có danh tiếng, nên bị xem thường, khiến tôi cũng thấy ái ngại lắm.

“Thật có chuyện đó? — Ngụy Kỳ nghiêm túc nói — “Đa tạ thái y đã nói cho biết. Thê tử ta vẫn luôn lo lắng chuyện này, nhưng hoàn toàn không hay biết gì cả. Ta sẽ đến nhà nhạc phụ hỏi rõ ngay xem là thế nào.

Trần Lão thái y thấy Ngụy Kỳ nghiêm túc như vậy, chút bất mãn trong lòng cũng tan biến, gật đầu đáp lời, nói vài câu khách sáo rồi đi vào.

Ngụy Kỳ đứng yên một lát, thấy trời hãy còn sớm, liền thật sự cưỡi ngựa đến phủ họ Tống.

Tới nơi thì biết Tống Nhiên vẫn đang ở Ty Quân Khí, chưa về; Tống Minh cũng không có nhà. Nhưng La thị nghe tin Ngụy Kỳ đến, liền sai người ra đón. Vì Ngụy Kỳ đến vì chuyện nghiêm túc, nên vào thẳng bên trong.

Vào phòng La thị, bà vội mời hắn ngồi, lại gọi con dâu là Đường Tú Oánh đến rót trà.

Ngụy Kỳ nói:“Không cần bận rộn đâu mẹ, con đến lần này là ngẫu nhiên nghĩ tới. Vừa rồi tình cờ gặp lão thái y Trần — người đã xem chân cho cữu huynh năm ngoái — ông ấy nói đã giới thiệu cho huynh một vị quân y giỏi châm cứu phong tê, đã bảo huynh đến khám rồi, nhưng sao lại không thấy đi?

Đường Tú Oánh vốn định đi ra, nghe nhắc đến chuyện của Tống Nhiên thì dừng bước, nói:“Không có chuyện đó mà, ta chưa từng nghe chàng nhắc qua.Rồi nhìn sang La thị:“Mẹ có biết gì không?

La thị lắc đầu:“Mẹ làm sao biết được, chưa từng nghe nói.

Cả hai đều tỏ vẻ nghi hoặc. Ngụy Kỳ nói:“Là lão thái y Trần chủ động nhắc chuyện này với con, trong lời còn có chút buồn bực. Con nghĩ ông ấy đâu đến mức bịa đặt, chắc là có hiểu lầm gì đó. Dù sao thì, người do lão thái y giới thiệu tất không phải tầm thường, mà lại vừa từ quan ngoại trở về, đúng là cơ hội hiếm có. Con nghĩ, có thể thì vẫn nên đi thử một chuyến, lỡ đâu thật sự có chuyển biến thì sao.

La thị lập tức gật đầu:“Chờ nó về mẹ sẽ hỏi ngay. Mẹ thật sự không biết chuyện này. Nếu biết, đã sớm giục nó đi khám rồi!

Ngụy Kỳ nói xong liền đứng dậy cáo từ. La thị biết hắn chỉ đến để nhắn nhủ một câu, cũng không giữ lại lâu, chỉ tiện thể hỏi thăm mấy câu về tình hình của Tống Yên. Đợi hắn rời đi, bà mới tiếc rẻ:“Ôi chao, hôm trước ta may cho Yên Yên hai cái gối kê lưng, lại quên nhờ nó mang về rồi.

Còn Đường Tú Oánh thì trầm ngâm, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện vừa rồi Ngụy Kỳ nói về việc chữa chân cho Tống Nhiên.

Nàng vốn không biết chân chồng mình còn có hy vọng chữa khỏi. Chàng ấy tài giỏi như vậy, còn trẻ như thế, nếu thật sự có thể hồi phục… đúng là chuyện vui lớn trời ban. Nhưng sao chàng chưa từng nhắc đến chuyện đó?

Không bao lâu sau, Tống Nhiên về nhà. Còn chưa kịp nghỉ ngơi, La thị đã tới gặp ngay, hỏi chuyện vị quân y kia.

Tống Nhiên lại bình thản, nhẹ nhàng đáp:“Có chuyện đó thật, nhưng con nghĩ cũng chỉ uổng công, nên không đi.

La thị giận:“Con à, sao lại không đi? Đi khám thì có mất bao nhiêu sức đâu, biết đâu còn có hy vọng!

Tống Nhiên nói:“Không mất sức, chỉ là lại phải mơ mộng hão huyền. Bao nhiêu lần mời thầy thuốc rồi? Bao nhiêu nhân tình bỏ ra? Chẳng lẽ thái y Trần chưa đủ danh tiếng, y thuật chưa đủ cao sao?

“Cái đó… — La thị cũng nhớ lại biết bao lần mời đại phu, hy vọng rồi thất vọng, từng ngọn lửa le lói rồi lụi tắt. Bà thở dài:“Nhưng hôm nay là đích thân cháu rể phủ Quốc Công đến nói đó.

Tống Nhiên nói:“Hắn bận trăm công ngàn việc, nói hôm nay rồi mai sẽ quên. Con mà đi khám, chẳng lẽ lại còn phải cảm ơn người ta?

La thị còn định nói tiếp nhưng không nghĩ ra lời lẽ gì, Đường Tú Oánh liền lên tiếng:“Mẹ à, mẹ cứ nghỉ ngơi trước, để con nói chuyện với chàng.

La thị thấy mình cũng bất lực, trong lòng vốn đã biết chẳng có hy vọng, nên cũng chẳng còn hơi sức tranh cãi, liền nghe lời mà rời đi.

Chờ mẹ đi rồi, Tống Nhiên vẫn giữ vẻ dửng dưng:“Nàng khuyên gì chứ? Nàng đâu biết là Thái y viện đã từng chẩn đoán là vô phương cứu chữa rồi? Mọi người muốn gì nữa? Chờ ta chết rồi còn định đào mộ lên đánh xác à?

“Cái gì mà chết với chả sống, chàng nói thêm câu nữa thử xem?

“Không phải là sợ thất vọng sao? Thế chẳng phải chứng minh rằng chàng thật sự muốn khỏi sao? Chính vì quá mong nên mới sợ hụt hẫng, nhưng không chữa thì sao mà khỏi? — Đường Tú Oánh cãi lại, giọng còn gay gắt hơn cả chồng.

Tống Nhiên quay đầu sang chỗ khác, kiên quyết nói:“Dù sao ta cũng không đi. Nếu nàng có bản lĩnh, thì đi mời người đó đến đây vậy.