Chẳng mấy ngày sau, Nhị phu nhân đã tiếp nhận lại công việc quản lý hậu viện mà trước đó Đại phu nhân tạm thời đảm đương. Tuy nói chỉ là tạm thời, sau này sớm muộn gì cũng giao trả lại, nhưng nhị phu nhân vừa mới ở cữ xong, chuyện của Nhị lão gia lại vừa xảy ra chưa yên mấy ngày, giờ đã vội vàng lấy lại quyền hành trong công thì đúng là hơi nóng lòng.

Tống Yên trong lòng có phần nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hiện tại nhị phu nhân đối với nàng cực kỳ lạnh nhạt, không rõ là vì chuyện nhị lão gia lần trước, hay còn chuyện gì khác nữa. Dù sao nàng cũng không cảm thấy mình có gì sai, lại càng không muốn chủ động lấy lòng, bèn cũng giữ thái độ nhàn nhạt.

Đúng vào lúc này, Ngụy Phù – người từng nói sẽ không bao giờ quay lại – lại một lần nữa trở về nhà mẹ đẻ.

Vừa về đến, nàng ta đã xông thẳng đến viện Nghi An. Việc này vốn chẳng liên quan đến Tống Yên, nhưng không ngờ chỉ chốc lát sau, bên viện Nghi An đã có người đến nói rằng phu nhân có việc muốn gọi nàng qua một chuyến.

Vừa nghe lời này, trong lòng Tống Yên liền “thịch một tiếng, cảm thấy có khi nào Ngụy Phù lại nói gì đó với mẹ chồng khiến bà muốn tìm nàng chất vấn?

Người của viện Nghi An có vẻ gấp gáp, còn đang đợi ngay trong phòng chờ nàng bước đi. Tống Yên liếc nhìn Thu Nguyệt, Thu Nguyệt liền nói với tiểu nha hoàn:“Phu nhân vừa rồi còn nói thấy hơi choáng váng, không biết có chuyện gì gấp lắm không?

Tiểu nha hoàn tỏ ra khó xử, hạ giọng nói:“Ta thấy đại phu nhân gọi gấp lắm…

Thu Nguyệt lại nhìn sang Tống Yên. Tống Yên thở dài, rồi đứng dậy. Nàng thầm tính, nếu thật sự không ổn, thì cứ giả vờ khó chịu, trước đây thì không thể, nhưng giờ có thai rồi, đó chính là kim bài miễn tử.

Đến viện Nghi An, nàng phát hiện bầu không khí có chút khác lạ. Đại phu nhân Trương thị ngồi ở gian chính, vẻ mặt đầy lo lắng, còn Ngụy Phù ngồi bên cạnh, hai mắt đỏ ửng, xem ra vừa khóc một trận lớn.

Không giống kiểu Ngụy Phù mách tội, mà giống như vừa kể khổ xong. Chẳng lẽ lại bất hòa với nhà chồng?

Nàng còn đang đoán, Trương thị đã gọi nàng ngồi xuống rồi kể rõ chuyện của Ngụy Phù.

Thì ra, Ngụy Phù bị mẹ chồng đánh, lại còn mắng nhiếc thậm tệ, bắt nàng đi quỳ từ đường, nàng không cam tâm nên chạy về nhà mẹ đẻ…

Nguyên nhân là do thiếp thất mới nạp của chồng nàng – thiếp họ Tào.

Vì Ngụy Phù chưa có con, nhà họ Niếp đã tự ý làm chủ, nạp cho chồng nàng – Niếp Văn Viễn – một người thiếp, gọi là Tào di nương. Vừa vào cửa không bao lâu, Tào di nương đã mang thai, khiến cả nhà họ Niếp vui mừng vô cùng, gần như đem nàng ta nâng lên tận trời.

Ngụy Phù bực tức, nhưng cũng chỉ có thể giận trong lòng.

Đến sáng hôm nay, Tào di nương đến vấn an Ngụy Phù, đi rất trễ, lại còn cố tình khoe khoang trâm vàng hình phượng hoàng được Niếp Văn Viễn tặng tối qua – một món trang sức cực kỳ đắt đỏ.

Ngụy Phù vốn quen thói ngang ngược, sao chịu được tức giận này. Nàng ta liền mời Tào di nương vào phòng uống trà, không lâu sau thì vu khống rằng mất một viên ngọc quý, nghi ngờ Tào di nương lấy.

Tào di nương tất nhiên không nhận, nhưng Ngụy Phù không cho đi, bắt lột đồ khám người.

Tào di nương làm sao cãi nổi chính thê con nhà Quốc công phủ, đành phải nghe theo, để người lục soát. Đám nha hoàn và bà vú của Ngụy Phù đều làm theo lệnh, lột sạch đồ Tào di nương ngay trước mặt bao người hầu, không chừa một mảnh, sau khi không tìm thấy gì mới để nàng mặc lại rồi về.

Tào di nương trên đường trở về càng nghĩ càng thấy tủi nhục, vừa đi vừa khóc nức nở, chẳng may trượt chân ngã trên bậc đá trong hoa viên, lập tức máu chảy không ngừng, được người hầu khiêng về gọi đại phu, tuy giữ được mạng, nhưng đứa bé thì không còn.

Mẹ chồng nàng – Niếp phu nhân – sau khi hỏi rõ nguyên do, giận tím mặt, lập tức gọi Ngụy Phù đến, tát cho một cái, mắng nàng là độc phụ tâm địa rắn rết, muốn khiến nhà họ Niếp tuyệt hậu, không có lòng tốt, không được dạy dỗ, cưới nàng là nhà họ Niếp mắt mù, v.v… Sau đó bắt nàng đi quỳ từ đường.

Ngụy Phù bị tát thì nổi giận, bị mắng thì càng ấm ức, sao chịu quỳ. Cuối cùng cãi ngược lại mẹ chồng, mắng bà ta tự ý nạp thiếp, không coi nàng ra gì; nói Niếp Văn Viễn sủng thiếp diệt thê, nhà họ Niếp mới là vô giáo dục, rồi cãi nhau một trận to với mẹ chồng, rồi về nhà mẹ đẻ.

Trương thị gọi Tống Yên đến là để người nhà cùng bàn bạc, giờ phải làm sao, có nên sang nhà họ Niếp nói chuyện hay không.

Tống Yên bản thân đang mang thai, lại cùng tháng với Tào di nương, giờ thai đã động rõ ràng. Nàng không dám tưởng tượng, nếu chính mình cũng ngã một cú rồi mất con, sẽ đau đớn đến mức nào.

Vậy mà Ngụy Phù, suốt buổi chỉ kể lể tội nhà họ Niếp , nói Tào di nương ra vẻ ta đây thế nào, đắc ý thế nào; ngã là do nàng ta tự mình bất cẩn, có liên quan gì đến mình? Mẹ chồng thì ác độc, không thèm nghĩ đến cảm nhận của nàng… Không hề thể hiện chút nào là hối hận, khiến Tống Yên không thể xem nàng như người nhà mà ra ý kiến, thậm chí còn thấy thương Tào di nương – người vừa bị làm nhục, vừa mất con một cách oan uổng.

Huống hồ, nàng còn từng có hiềm khích với Ngụy Phù.

Nhưng trước mặt mẹ chồng, nàng không thể nói xấu cô em chồng, bèn chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ, làm bộ khó xử rồi nói:“Việc này phải làm sao đây… Nếu thật sự muốn sang đó nói chuyện, thì ai sẽ đi? Nói thế nào? Mà giờ Niếp phu nhân đang nổi giận, e rằng cũng khó mà nói chuyện được?

Trương thị quay sang hỏi Ngụy Phù:“Cha chồng và Niếp Văn Viễn thì sao? Họ tỏ thái độ thế nào?

Ngụy Phù càng nói càng uất ức, bật khóc nức nở:“Cha chồng thì khỏi cần nói, mặt lạnh tanh. Còn Niếp Văn Viễn… đừng nhắc đến nữa! Con tiện nhân kia đang mang thai mà hắn vẫn ngày ngày đến thăm nom!

Tống Yên không nói gì, chỉ im lặng.

Trương thị thở dài một tiếng, cuối cùng cũng nói ra sự thật:“Dù sao thì… đứa bé trong bụng người ta đúng là không còn nữa, mà cũng quả thực có liên quan đến con. Chúng ta đúng là không chiếm được lý.

“Con thiếp nhỏ như thế, dựa vào đâu mà tới trước mặt con khoe khoang? Con là chính thê! Đồ của con mất, con bảo người lục soát thì sao chứ? Là cô ta tự ngã mà sảy thai! Cô ta nói vì đau lòng mà mất thần, ai mà biết được thật hay giả! – Ngụy Phù biện bạch.

Trương thị nhìn nàng, đầy bất đắc dĩ.

Tống Yên tiếp tục đóng vai “người chết, ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng không khỏi thầm mắng:Nói Tào di nương khoe khoang cũng là do cô nói thôi, ai biết có thật không? Đồ đạc có mất thật hay không, trong lòng cô không rõ chắc? Lục soát người… người ta dù là thiếp, cũng coi như nửa chủ tử, bị lột sạch đồ trước mặt người làm, ai mà chịu nổi? Ngay cả nàng không ưa gì Giang di nương, nhưng cũng không đến mức làm ra chuyện thế này!

Trương thị thấy Tống Yên cũng không có chủ ý gì, đành cho mời Nhị phu nhân đến.

Hai phòng dạo gần đây vì chuyện Ngụy Kỳ không ra tay cứu Nhị lão gia nên có chút khúc mắc, nhưng trên mặt vẫn là người một nhà.

Nhị phu nhân quả nhiên nhanh chóng tới nơi. Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, bà không vội đưa ra nhận xét mà hỏi:“Giờ nếu nói chuyện, thì Phù nhi muốn thế nào? Dù sao người ta cũng là mẹ chồng, có tức giận đôi chút thì cũng không sai đến mức đó.

Quả thật là vậy. Mẹ chồng tát con dâu chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng Ngụy Phù dám cãi lại mẹ chồng, chửi nhà chồng thì lại là đại tội. Huống chi còn liên quan đến chuyện thiếp thất bị sảy thai, đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Ngụy Phù chu môi không cam lòng, nhưng cũng biết nhị phu nhân nói có lý.

Trương thị nói:“Tốt nhất là việc này nên để lắng xuống, đừng để lỗi lầm đổ hết lên đầu Phù nhi.

Ngụy Phù nói:“Được, cái tát đó con nhịn. Họ nạp thiếp, con cũng nhận. Nhưng nếu muốn đến đón con về, thì phải đảm bảo sau này Tào di nương phải biết điều, không được trèo lên đầu lên cổ, lấn lướt con!

Trương thị không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý với ý con gái.

Ý là: phía Ngụy Phù không nhận sai, muốn nhà họ Niếp cúi đầu, đưa người tới đón về, còn phải hứa sẽ quản thúc thiếp thất.

Tống Yên cảm thấy chuyện này khó mà thành. Theo những gì nàng biết về nhà họ Niếp , họ vẫn là người biết điều. Niếp phu nhân là người khôn khéo, giờ đã động tay đánh người, đủ thấy đã nhịn Ngụy Phù lâu lắm rồi.

Khiến thiếp thất sảy thai, cũng là chặt đứt huyết mạch người ta, tội danh này nặng biết bao. Ngụy Phù làm sao có thể chiếm lý?

Nhị phu nhân nghĩ ngợi rồi nói:“Vậy thì không thể nói chuyện ngay lúc này. Giờ họ đang tức giận, có đi cũng chỉ bị cự tuyệt. Chi bằng chờ vài hôm nữa, đợi họ nguôi giận rồi hẵng bàn.

Trương thị gật đầu:“Ta cũng nghĩ vậy.Nói xong quay sang Ngụy Phù:“Con cứ ở nhà mấy ngày, rồi xem thái độ bên đó ra sao.

Ngụy Phù vừa khóc vừa gật đầu.

Tống Yên coi như đi nghe chuyện náo nhiệt rồi trở về. Về tới viện, vừa lúc cảm nhận được thai động. Nghĩ đến chuyện Tào di nương, nàng không kìm được đưa tay xoa nhẹ bụng, trong lòng thấy sợ hãi, chỉ mong con mình được bình an ra đời.

Chiều tối Ngụy Kỳ trở về, Tống Yên kể lại chuyện Ngụy Phù quay về, hắn cũng qua viện Nghi An một chuyến, lúc quay lại sắc mặt không vui, lông mày khẽ nhíu.

Tống Yên không rõ Ngụy Kỳ nghĩ gì, sợ khiến hắn không vui, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dè dặt hỏi:“Mẫu thân nói thế nào? Có phải vẫn chờ phản ứng từ nhà họ Niếp ?

Ngụy Kỳ thở dài:“Phải. Ta thấy chuyện này không ổn, đã đề nghị để nhị thẩm thay mặt gia đình, sang nhà họ Niếp xin lỗi. Nhưng nhị muội không đồng ý, mẫu thân cũng không muốn, thấy họ đã quyết thì ta cũng không nói thêm được gì nữa, đành quay về.

Loại chuyện trong nhà thế này, thường là đàn bà làm chủ, Ngụy Kỳ cũng ít khi can thiệp.

Tống Yên hỏi:“Chàng cho rằng, là chúng ta nên xin lỗi?

Ngụy Kỳ nhìn nàng, đáp:“Dĩ nhiên. Dù sao cũng là một mạng sống.

Trong lòng Tống Yên dâng lên một tia cảm kích, dịu dàng nói:“Dù gì cũng là con gái duy nhất, mẫu thân đúng là quá chiều chuộng nhị muội. Hơn nữa, thiếp nghĩ, nhị muội chắc hẳn trong lòng vẫn cho rằng nhà họ Niếp hiện giờ thế yếu, nàng ta xem như đã hạ mình gả đi, nên cứ muốn nhà chồng nhường nhịn. Nhưng nhà họ Niếp không phải ngốc, sao lại không nhìn ra? Ai lại muốn bị người khác xem thường chứ? Không phải chỉ vì chuyện hôm nay, chỉ sợ Niếp phu nhân đã bất mãn với nhị muội từ lâu rồi.

Ngụy Kỳ lập tức nhận ra:Lời nàng nói, là sau khi hắn bày tỏ quan điểm mới tiếp lời – nàng đang để ý đến cảm xúc của hắn, không muốn chủ động chỉ trích người nhà trước mặt chồng.

Tức là, nàng đang chờ thái độ của hắn — nếu hắn ủng hộ muội muội đợi nhà họ Niếp đến xin lỗi, thì nàng sẽ không nói những lời phía sau nữa.

Điều này chẳng khác gì triều thần dò ý Thánh thượng, nô tỳ đoán tâm ý chủ tử vậy.

Nàng vẫn xem hắn là cấp trên, là người làm chủ.

Ngụy Kỳ chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc suy ngẫm những lời nàng nói, rồi đáp:“Những điều nàng nói, ta trước đó quả thật chưa nghĩ tới. Quả đúng là nhị muội từng muốn lui hôn, sau này cũng nhiều lần nhắc đến việc có đường nào để muội phu có được chức thực, điều sang nha môn tốt hơn. Ta từ chối rồi, cũng không nghĩ nhiều, nhưng hẳn là nàng ấy đã sớm không hài lòng với muội phu, thái độ lạnh nhạt, muội phu dĩ nhiên xa cách, huống hồ là mẹ chồng.

Sau đó hỏi nàng:“Những lời này, nàng chưa nói với họ?

Tống Yên vội đáp:“Thiếp đâu dám nói, mẫu thân và nhị muội… không biết sẽ nói thiếp ra sao nữa.

Ngụy Kỳ nắm tay nàng, dịu giọng nói:“Về sau có nói cũng không sao, nàng nói rất đúng. Nếu họ có ý kiến, nàng cứ nói với ta, mẫu thân thì ta có thể nói lý lẽ với bà, còn nhị muội mà dám cãi nàng thì là nàng ấy bất kính.

Tống Yên nghe vậy, trong lòng ấm áp, khẽ nói:“Thiếp đâu dám oán nàng ấy cãi thiếp, chỉ cần nàng không chủ động mỉa mai thiếp là tốt lắm rồi.

Ngụy Kỳ ôm nàng vào lòng, đầy yêu thương như đang hứa hẹn:“Về sau sẽ không thế nữa đâu.

Nàng tựa vào ngực hắn, cảm thấy bình yên lạ thường.

Chiều tối, Ngụy Kỳ cuối cùng vẫn không yên tâm về em gái, lại đến viện Nghi An, khuyên Trương thị hoặc là tự mình, hoặc nhờ người đại diện đến nhà họ Niếp nói chuyện, xin lỗi thay cho Ngụy Phù. Nhưng Ngụy Phù sống chết không chịu, Trương thị cũng thấy con gái uất ức, khuyên không được, Ngụy Kỳ đành chịu thua quay về.

Qua hai ngày, nhà họ Niếp chẳng có động tĩnh, ngay cả Niếp Văn Viễn cũng không đến đón người, Ngụy Phù càng thêm giận, bèn ở lại nhà mẹ đẻ luôn.

Nàng ở tại viện của Trương thị, ngày ngày làm bạn cùng mẹ. Vài hôm sau Tống Yên đến thỉnh an Trương thị, vừa khéo gặp phải nàng.

Ngụy Phù xưa nay nói năng không giữ mồm giữ miệng, trong lòng không vui là thể hiện ngay ra mặt. Gặp Tống Yên, lập tức nói:“Trời nóng thế này mà đại tẩu còn ngủ nướng được, muội dậy sớm, vừa tới đã thấy mẫu thân ăn xong từ lâu rồi.

Câu này chẳng khác nào đâm chọt hai nhát, một là chê nàng lười, hai là nói nàng không biết kính trọng mẹ chồng.

Tống Yên theo bản năng định nhẫn nhịn, nhưng nghĩ đến lời Ngụy Kỳ dặn mấy hôm trước, trong lòng bốc lên một cơn khí, liền mở miệng:“Nhị muội không biết đấy thôi, người mang thai thường hay mệt mỏi, dạo trước đại phu bảo phải tĩnh dưỡng, phu quân lại lo lắng, dặn ta không nên đi lại nhiều.

Ngụy Phù nghe vậy liền hiểu ngay — Tống Yên rõ ràng đang mỉa mai mình chưa từng có thai!

Quả thật nàng chưa từng mang thai, vì chuyện đó mà chịu đủ khổ sở bên nhà chồng, tiểu thiếp trong nhà vừa có thai là vênh mặt hống hách, giờ đến Tống Yên cũng dám lấy chuyện này ra khoe khoang!

Cơn giận dâng lên ngùn ngụt, nàng đang định phản bác thì Trương thị ở bên lại nói:“Cũng phải, thai nhi là quan trọng nhất.

Dù là mẹ con, nhưng mỗi người một suy nghĩ — Trương thị không để ý tâm trạng của con gái, trong lòng chỉ nghĩ đến đứa cháu.

Ngụy Phù cắn môi, lại nhớ đến lời đại ca lần trước, sợ Tống Yên lại đi mách với đại ca, cuối cùng phải nhịn xuống, một bụng ấm ức mà không thể phát tác.