Nàng ngửi thấy mùi trầm hương của xà phòng trên người hắn, còn có một mùi mặn nhàn nhạt của muối.

Hắn ôm chặt lấy sau gáy nàng, thở hắt ra một hơi dài.

Chẳng bao lâu sau, nàng ra sau tắm rửa súc miệng, quay lại uống thêm mấy ngụm trà, vừa lên giường thì hắn lại hôn lên môi nàng, ôm nàng chặt vào lòng.

Nàng cảm nhận rõ, hắn đang vô cùng thỏa mãn.

Đêm ấy hai người ôm nhau ngủ, Tống Yên nhanh chóng thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, nàng nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói, nhìn ra ngoài giường thì thấy Ngụy Kỳ chỉ đốt một ngọn nến, đang yên lặng mặc y phục.

Nàng hỏi: “Chàng phải dậy rồi à?

Ngụy Kỳ vừa buộc đai lưng vừa ngồi xuống mép giường, vuốt tóc nàng: “Ừ, hôm nay có buổi chầu.

“Để thiếp chải tóc cho chàng. Nàng nói rồi định ngồi dậy, Ngụy Kỳ lại ấn nàng xuống: “Nàng ngủ tiếp đi, ta sang Cảnh Hòa đường chải.

“Thiếp vốn cũng muốn dậy rồi, mấy hôm nay mẹ nói đau lưng, ngủ không ngon, hay dậy sớm.

“Bà ấy ngủ không được là chuyện của bà ấy, sau này nàng không cần qua thỉnh an nữa, ta sẽ cho người báo với mẫu thân. Ngoài trời vẫn lạnh, cứ nằm yên. Vừa nói vừa đắp lại chăn cho nàng.

Câu “Xuân miên bất giác hiểu* quả không sai, tiết trời thế này rất dễ ngủ, trời vừa ấm lại còn se lạnh, trong chăn thật thoải mái, nghe hắn nói thế, Tống Yên cũng chẳng nỡ rời giường.

(*ngủ xuân chẳng biết trời sáng – trích thơ Mạnh Giao)

Thế là nàng cứ thế bị hắn ấn xuống nằm tiếp, hắn mặc xong y phục, tóc cũng chỉ buộc sơ rồi rời đi, thậm chí không rửa mặt ở bên này, như sợ làm phiền nàng.

Nàng cảm thấy tối qua hắn thật sự rất vui, hôm nay đối xử với nàng dịu dàng hơn hẳn, thì ra hắn dễ thỏa mãn như vậy sao? Hình như cũng chẳng tốn mấy công sức…

Sáng sớm mưa rơi một lát, đến khi trời sáng thì tạnh, ánh mặt trời ló rạng, rọi khắp nơi một màu xanh non mơn mởn.

Chiều đó, Ngụy Kỳ về nhà sớm, hai người ăn tối khi trời còn sáng. Tống Yên muốn ra vườn dạo một chút, Ngụy Kỳ liền đi cùng.

Vừa ra khỏi sân, hắn liền nắm tay nàng, nàng thấy phía trước có vài nha hoàn đi qua, bèn rút tay lại.

Ngụy Kỳ nói: “Đất vẫn còn trơn, coi chừng ngã. Nói rồi lại nắm lấy tay nàng.

Quả thật đất vẫn còn hơi ướt, nàng đành mặc kệ.

Đi được vài bước, nàng chợt nhớ ra: “Thiếp hình như mơ thấy rắn.

“Rắn? Là mộng thai sao? Ngụy Kỳ hỏi.

Không ít công hầu danh gia đều có truyền thuyết về mộng thai của mẹ, nào là rồng bay vào lòng, hổ xuống núi, trăng rọi ngực… Ngoài những thứ đó, mộng thấy rắn quấn quanh cũng là một điềm báo thai nhi thường gặp.

Tống Yên hỏi: “Trong mộng thai, rắn có ý nghĩa gì?

“Đương nhiên là rồng phượng trong người, khác biệt vượt trội. Hắn đáp.

“Nhưng thiếp mơ thấy một con tiểu thanh xà, vậy có phải là con gái không?

Ngụy Kỳ bật cười: “Gái cũng tốt.

Đang nói thì phía trước có một cây ngọc lan tím, đã nở vài đóa hoa, Tống Yên không nhịn được dừng lại.

“Ngọc lan đẹp thật, hay là thiếp hái một cành về cắm lọ. Nàng nói rồi định tiến lên, nhưng Ngụy Kỳ chặn lại: “Để ta.

Rồi hắn đi tới, chỉ vào một bông: “Cái này?

“Bông kia đi, cái này nhỏ quá. Tống Yên chỉ sang đóa khác.

Đóa đó cao hơn một chút, Ngụy Kỳ kéo cành xuống, bẻ ở đoạn hơi khuất phía sau.

Hắn mặc áo choàng thêu vân tùng màu xanh, đội khăn đen, tóc búi gọn gàng, dáng người cao thẳng, dù mặc thường phục vẫn toát lên khí chất nghiêm nghị của một vị các lão trong triều. Một người như thế lại đang đứng dưới tán ngọc lan hái hoa… nàng nhìn mà ngẩn ngơ, cảm thấy có một vẻ dịu dàng lạ lùng.

Chẳng mấy chốc hắn đã bẻ được cành hoa, trên đó có một đóa đã nở rộ và hai nụ hoa.

“Rồi sao nữa? Hắn nhìn lên cây, nói: “Cành này đi nhé— vừa nói vừa định bẻ thêm, Tống Yên vội ngăn lại: “Đừng nữa, cắm một cành là đẹp rồi, không cần nhiều như vậy đâu.

“Thật sao? Không cần thêm vài cành à?

“Không, chỉ một cành thôi.

Ngụy Kỳ liền mang hoa đến, Tống Yên đưa tay đón lấy, nhưng vừa vươn tay ra đã thấy buồn nôn, lập tức chạy ra bên lối nhỏ định nôn, mà mãi vẫn không nôn ra được.

Ngụy Kỳ vội chạy tới đỡ nàng, vừa lấy khăn tay ra vừa hỏi: “Sao vậy?

Đợi cơn buồn nôn dần qua, Tống Yên mới đứng thẳng dậy, đáp: “Tự nhiên buồn nôn, có cảm giác muốn nôn.

Ngụy Kỳ ngẫm nghĩ: “Có phải tại lúc nãy ăn quá nhiều củ cải muối không?

Tống Yên lắc đầu: “Sáng nay thiếp cũng ăn rồi mà.

“Vậy thì… Mặt hắn hiện rõ vẻ áy náy và thận trọng: “Là chuyện tối qua…

Tống Yên đỏ mặt, vội nói: “Tất nhiên không phải, chắc là bắt đầu nghén rồi, buổi sáng thiếp cũng chẳng muốn ăn gì.

Ngụy Kỳ nhíu mày nhìn nàng, khẽ thở dài, dường như không quen với cảm giác bất lực kiểu này.

Tống Yên an ủi hắn: “Nghe nói qua mấy tháng đầu là ổn thôi.

Hắn nhìn quanh rồi nói: “Hay ta vào đình nghỉ một lát?

Tống Yên gật đầu, hắn liền dắt nàng ngồi xuống ghế mỹ nhân trong đình nghỉ.

Ngụy Kỳ ngồi một lúc, nhìn phần tựa lưng phía sau, nói: “Tựa lưng này có phải hơi ngả ra sau quá không?

Tống Yên ngạc nhiên: “Giờ chàng mới phát hiện à? Thiếp còn hỏi nhị thẩm, bà nói là thợ mộc hồi ấy thích làm vậy, cho đẹp. Sao ngay cả đồ trong nhà mà phu quân còn không biết?

Ngụy Kỳ đáp: “Vì ta mấy khi ngồi ở đây đâu, ta còn chẳng nhớ lần cuối cùng mình ngồi ở đây là khi nào nữa. Nói rồi hắn nhìn xuống đàn cá chép dưới hồ: “Đám cá này nuôi từ lúc nào, lớn lên thế nào ta cũng không rõ. Hồi nhỏ đã thấy chúng to thế này rồi, chẳng lẽ từ đó tới giờ chưa từng thay cá?

Tống Yên nghĩ lại, đúng là nàng rất hiếm khi thấy Ngụy Kỳ ngồi nghỉ ngơi ngắm cá ở đây. Hắn thì hoặc là ra khỏi phủ từ sáng sớm, hoặc tối mịt mới về, hoặc bận rộn đi thỉnh an tổ phụ, mẹ chồng, hoặc ở trong Cảnh Hòa đường. Nàng từng mấy lần thấy lục đệ tan học về cho cá ăn ở đây, thấy nhị thúc và tam thúc đánh cờ ở đình này, nhưng chưa từng thấy hắn.

Toàn bộ phủ Quốc công này, nào có phải không nhờ hắn gồng gánh từng chút một?

Nàng ôm lấy cánh tay hắn: “Vậy hôm nay chàng hãy ngồi đây thật thoải mái, ngắm mây trên trời, hoa trong vườn, cả cá dưới nước nữa.

Nói rồi nàng ghé vào tai hắn thì thầm: “Mùa xuân năm ngoái, thiếp thấy hai con cá… ‘làm cái đó’ ở đây.

Ngụy Kỳ bật cười: “Nàng nhận ra được là chúng đang ‘làm cái đó’ à?

Tống Yên bĩu môi: “Tất nhiên nhận ra chứ, cái động tác đó…

“Động tác gì? hắn trêu.

“Thì cứ giật giật như vậy nè…

Ngụy Kỳ cười to hơn, nhìn nàng rồi lại nhìn xuống đàn cá dưới nước.

“Mùa xuân sao? Vậy giờ cũng có khả năng chứ? Ta chưa từng thấy bao giờ. Nói rồi hắn chỉ vào một đôi cá: “Là đôi đó sao?

“Đâu có, chúng đang tranh nhau ăn đấy chứ.

Tống Yên cũng cúi đầu nhìn xuống nước, hai người tựa vào mỹ nhân tự mà rình hồi lâu, chẳng thấy cá nào có gì khác lạ.

“Chắc vẫn chưa đủ ấm, tháng sau thiếp lại dắt chàng ra xem. Tống Yên cười.

Trên mặt nàng là nụ cười dịu dàng, không hiểu sao, Ngụy Kỳ lại cảm thấy bản thân cũng có chút mong đợi.

Nhưng cá giao phối thì có gì đáng xem chứ?

Hai người ngồi trong đình xem cá suốt một lúc lâu, đến khi trời sắp tối mới cùng nhau quay về.

Trước khi ngủ, Tống Yên lại buồn nôn một trận, lần này thật sự nôn ra, khó chịu vô cùng, nên đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, triệu chứng nôn nghén lại nặng hơn, vừa sáng ra đã chẳng thấy đói, mà vẫn cứ nôn, như muốn nôn cả dạ dày ra, cuối cùng chỉ nôn được mấy ngụm nước chua.

Sau trận đó, người mệt rã rời, cả buổi sáng chẳng làm được gì, chỉ nằm nghỉ, đến trưa mới ăn được mấy thìa cháo, sau đó là các bà quản sự lần lượt đến báo việc.

Nàng phát hiện bản thân bắt đầu lười biếng, chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm một chỗ.

Nhưng việc trong phủ thì vẫn phải lo, hơn nữa sắp hết tháng, lại đến kỳ kiểm soát sổ sách, tính toán tiền tháng, là thời điểm phải bận rộn rồi.

Thu Nguyệt tuy có thể tự lo liệu một mình, nhưng rốt cuộc vẫn có nhiều việc không thể tự quyết. Xuân Hồng thì còn nhỏ tuổi, chưa đủ chín chắn. Các nha hoàn bên dưới như Hạ Tang, Đông Sương tuy đã bắt đầu học việc, nhưng thời gian theo học còn quá ngắn, nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ.

Hôm đó, nàng nôn nghén rất dữ, nghỉ trưa được một lát, đến tối thì không dám ngủ sớm nữa, liền ngồi vào bàn xem qua danh sách lễ vật của các hỷ sự, tang sự trong tháng mà các bà quản sự mang tới.

Ngụy Kỳ hôm nay cũng chưa đi ngủ sớm, ngồi bên bàn sách, thấy nàng như vậy liền hỏi: “Sao còn chưa đi ngủ?

“Xem xong cái này rồi ngủ. Nàng đáp.

Hắn lại hỏi: “Mai xem tiếp không được sao?

“Ngày mai bắt đầu tính tiền tháng rồi, người trong phủ thì nhiều, lại có vô số việc vặt, không tranh thủ làm trước thì không kịp.

Ngụy Kỳ ngừng viết, lặng lẽ nhìn nàng. Đúng lúc đó, nàng đột nhiên bịt miệng, chạy vào phòng vệ sinh phía sau mà nôn.

Phải một lúc sau nàng mới súc miệng xong quay lại, ngồi xuống bàn, vẫn còn thở dốc sau cơn nôn, ngồi nghỉ thêm một lát rồi mới tiếp tục xem sổ sách.

Ngụy Kỳ hỏi: “Hay là… công việc công gia nàng tạm ngưng, giao lại cho người khác?

Tống Yên vừa cúi đầu xem vừa đáp: “Giao cho ai được chứ? Nhị thẩm còn hai tháng nữa là đến ngày sinh, mà thai này quan trọng, mười tháng thì hết hơn nửa là nằm liệt giường, lần trước thiếp gặp bà ấy còn thấy mập lên nhiều rồi.

“Thai của bà ấy quan trọng, chẳng lẽ thai của chúng ta thì không? Ngụy Kỳ nói.

Tống Yên ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhưng… nhị thẩm dù sao cũng lớn tuổi hơn, lại nói bà ấy giờ chắc chắn không nhận việc.

Ngụy Kỳ im lặng một lúc, cuối cùng quyết định: “Vậy để mẹ tiếp quản.

Tống Yên rất bất ngờ, cũng thấy chuyện này không thể nào.

“Nhưng… mẫu thân chắc chắn sẽ không đồng ý. Như nhị phu nhân, như nàng, vì còn trẻ, còn ham muốn tiến thân, nên mới muốn gánh vác nội vụ, giao thiệp cùng các phu nhân ở kinh thành. Nhưng mẹ chồng nàng đã nhiều năm không quản chuyện trong phủ, cũng ít ra ngoài, ở phủ Quốc công đã có danh tiếng lẫy lừng, sức khỏe thật sự cũng không tốt, tất nhiên chẳng muốn thêm việc vào người.

Ngụy Kỳ đáp: “Ngày mai ta sẽ đến nói chuyện với mẫu thân, còn đêm nay nàng cứ ngủ trước đi.

“Nhưng… thiếp sợ mẹ lại không đồng ý, còn trách ngược lại thiếp, cho rằng thiếp xúi chàng. Tống Yên nói.

Ngụy Kỳ nhìn nàng thật sâu, đưa tay nắm lấy tay nàng, dịu giọng nói: “Sẽ không đâu.

Không hiểu sao… vì lời đó không nói trong phòng ngủ, nên nàng lại tin.

“Ngủ đi thôi. Hắn lại nói.

Tống Yên gật đầu, đặt sổ sách xuống, còn dặn lại: “Chàng cũng ngủ sớm chút nhé.

Ngụy Kỳ khẽ “ừ một tiếng.

Đến khuya, hắn xử lý xong việc, quay lại bên giường thì thấy nàng đang nghiêng người ngủ rất yên lành.

Hắn ngồi xuống bên giường, nhìn nàng ngủ hồi lâu, trong đầu vẫn nghĩ về sự dè dặt, do dự trong lời nàng nói khi nãy.

Nàng thật sự rất sợ mẹ hắn, và cũng thật sự không tin hắn.

Hắn nằm xuống bên nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng.

“Đừng lo, ta nhất định sẽ làm được. Hắn thầm nói trong lòng.