Hắn lúc này mới đáp: “Không làm gì cả, bên trong có người gảy đàn, ta không rành về âm luật, cũng chẳng biết gảy có hay không.

“Vậy sao? Thế còn sợi tóc này? Nàng đưa sợi tóc dài lên trước mặt hắn.

Ngụy Kỳ hồi tưởng một chút, lại nhìn sợi tóc, rồi cầm lấy so ngang bên mặt nàng: “Có khi là của nàng chăng?

“Thật sao? Tống Yên tự mình xem kỹ, quả thực màu tóc và chất tóc rất giống của mình.

“Thôi được, cứ cho là của ta đi. Nói rồi nàng mang áo hắn đi cất, vừa làm vừa bảo: “Đi tắm đi, trên người toàn mùi rượu.

Ngụy Kỳ biết, đến đây là nàng đã ngừng truy hỏi.

Nàng thậm chí không hỏi hắn là ai gảy đàn, có bao nhiêu người gảy, có ai rót rượu không, rốt cuộc có thật là không làm gì không…

Dường như câu “chàng đi làm gì vậy chỉ là một phép lịch sự tối thiểu, cho dù hắn thật sự ra vào chốn lầu xanh, nàng cũng có thể bình thản chấp nhận — cũng như nàng có thể sắp xếp Thu Nguyệt làm thiếp cho hắn vậy.

Lẽ ra hắn phải biết, việc hắn thăm dò nàng, chỉ là tự chuốc lấy bẽ bàng.



Trong gian phòng nhỏ bên cạnh, Thu Nguyệt dặn Đông Sương: “Đại gia về rồi, ta về nghỉ trước. Đêm nay đừng ngủ say quá nhé.

“Vâng, tỷ cứ đi. Đông Sương vừa đáp, vừa sờ tay tìm quanh người, bỗng nói: “Khổ thật, khăn tay của muội đâu rồi?

Thu Nguyệt quay lại nhìn: “Sao vậy? Mất rồi à?

Đông Sương cố nhớ: “Tiêu rồi, có phải rơi trong hoa viên rồi không? Chiều nay muội có quay về phòng, lúc đi qua hoa viên có dùng khăn tay, không chừng lúc đó để không chắc nên rớt rồi.

“Trời tối quá rồi, mai tìm tiếp vậy. Thu Nguyệt nói xong mới chợt nhớ: bây giờ hậu viện có thị vệ tuần tra, để họ nhặt được thì không hay; lại thêm đây là đồ của người hầu bên cạnh phu nhân, đại diện cho danh tiếng của chủ nhân, rơi đồ trong hoa viên, chuyện nhỏ thì là nhỏ, chuyện lớn cũng có thể lớn.

Tính nàng vốn cẩn trọng, bèn bảo: “Thôi, muội ở lại đây, ta đi tìm giúp. Tìm được thì ta quay lại đưa, không thấy thì khỏi chờ.

Đông Sương liên tục gật đầu cảm tạ: “Tỷ Thu Nguyệt, cảm phiền tỷ.

Đêm nay vốn là ca trực của Đông Sương, Thu Nguyệt sớm có thể về nghỉ. Giúp tìm khăn tay thế này cũng đã là thiệt phần thời gian.

Thu Nguyệt dặn dò vài câu rồi ra khỏi sân, đi về phía hoa viên.

Trong tiết Nguyên Tiêu, hoa viên có thắp mấy ngọn đèn, nhưng không nhiều. Nàng xách đèn lồng, cúi đầu tìm khăn trên đường từ nhà phía sau đến sân của Tống Yên, tìm hồi lâu mà chẳng thấy.

Vốn định bỏ cuộc quay về ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân. Nàng quay đầu lại, thấy ba chiếc đèn lồng từ xa tiến đến, người đi đầu cất tiếng: “Ai đó?

Là giọng nam, Thu Nguyệt nhận ra — là thị vệ tuần tra.

Lẽ ra không nên nói nhiều với thị vệ, nhưng lúc này bị hỏi thì nàng đáp: “Ta đang tìm khăn tay, không biết các vị có trông thấy không?

Người đi đầu từ từ bước đến, dùng đèn soi nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt có vẻ nghi hoặc.

Thu Nguyệt không quen bị nhìn chằm chằm như thế, nhưng ánh mắt đối phương nghiêm nghị, không có vẻ bất chính. Hơn nữa trông còn rất trẻ, chừng mười bảy mười tám, có chút khí khái ngông cuồng của thiếu niên, nên nàng không nói gì thêm.

Người đó nhìn kỹ nàng một lượt, có lẽ đã xác nhận là nha hoàn trong phủ, bèn lấy ra một chiếc khăn tay màu đào: “Cái này à?

Thu Nguyệt nhận ra là khăn của Đông Sương, đáp: “Đúng vậy.

Nói xong liền đón lấy khăn tay, cảm ơn một tiếng rồi xách đèn lồng quay về.

Thị vệ nhìn theo nàng một chút rồi tiếp tục tuần tra.

Cả nhóm đi một vòng quanh hậu viện rồi quay về tiền viện, mỗi đêm tuần năm lượt, còn một canh giờ nữa mới đến lượt tiếp theo.

Về đến tiền viện, mọi người có thể nghỉ tạm. Một thị vệ tên Trương Lôi không nhịn được bèn thấp giọng nói: “Hôm nay thật đúng là vận của Tề Tuấn tốt ghê.

Người khác tên Trần Thất phụ họa: “Ai bảo hắn mắt tinh.

Rõ ràng đang nói chuyện Tề Tuấn nhặt được khăn tay của nha hoàn rồi nói chuyện với nàng, mà nha hoàn đó lại có vẻ ngoài không tệ.

Tề Tuấn lại cười khẩy: “Biết sớm là nàng ta cố ý bày mưu, ta đã chẳng thèm nhặt cái khăn đó.

“Hả, mưu gì? Hai người kia hỏi.

“Các ngươi không nhận ra à? Nàng ta đứng đó là để đợi ta đấy. Tề Tuấn nói.

Trương Lôi ngẫm nghĩ một lát: “Ý ngươi là cái khăn đó nàng cố ý làm rơi?

“Chứ sao nữa? Tề Tuấn hừ lạnh.

Trần Thất nói: “Nhưng sao nàng không đợi tụi ta? Lỡ như tụi ta nhặt được thì sao?

Trương Lôi nói: “Đúng vậy.

Tề Tuấn liếc mắt nhìn hai người kia: “Thứ nhất, ta đã gặp nàng ta hôm trước ban ngày, còn chạm mặt nữa, lúc đó nàng ta đã thấy ta rồi; thứ hai, các ngươi nghĩ xem, nàng ta muốn ai là người nhặt được chiếc khăn tay?

Trương Lôi và Trần Thất rất muốn đấm hắn một trận, nhưng cũng không thể không thừa nhận — hắn nói đúng.

Trương Lôi thì béo, Trần Thất thì thấp, còn Tề Tuấn, như cái tên của hắn, không chỉ là người có dung mạo tuấn tú nhất trong ba người, mà còn là người đẹp trai nhất đội hộ vệ, đồng thời cũng thuộc nhóm trẻ tuổi nhất — hắn mới mười bảy tuổi.

Huống hồ, cha hắn lại là đội trưởng hộ vệ của phủ Trịnh Quốc công, từng làm cận vệ bên cạnh Quốc công gia. Bản thân hắn cũng là kỳ tài luyện võ, tuổi nhỏ mà đã trở thành nhất đẳng hộ vệ trong phủ, lương tháng còn cao hơn hai người kia cộng lại, năng lực rất tốt.

Trương Lôi không khỏi ghen tị hỏi: “Vậy ngươi để ý nàng ta rồi à? Ta thấy nàng cũng xinh đấy.

Tề Tuấn vừa nghịch con dao bên hông, vừa thờ ơ đáp: “Tuổi có vẻ không nhỏ nữa, chắc tầm mười tám mười chín rồi? Còn lớn hơn ta đấy, để xem sau vậy.

Trương Lôi và Trần Thất đều thấy chua xót. Với dáng vẻ và khí chất như cô gái vừa rồi, trong mắt họ chẳng khác gì tiên nữ. Nếu nàng chịu lấy họ, họ cam đoan dốc hết tiền bạc cưới về ngay. Ấy vậy mà Tề Tuấn còn kén chọn.

Nhưng biết sao được? Người ta có tư cách để kén chọn thật. Những bà mối tới nhà hắn bàn chuyện hôn nhân, những nha hoàn trong phủ Quốc công tìm cách tiếp cận hắn, đúng là không thiếu. Hắn thật sự có quyền chọn lựa.

Người với người, vốn sinh ra đã không giống nhau.